Chương trước
Chương sau
“Sao em lại tới bệnh viện?”
“Ba em năm viện, bị thương, em đến.
thăm” Đào Anh Thy tự bác bỏ suy nghĩ mới nấy của mình!
Cho dù hai người không có quan hệ gì thì nhiều chuyện hỏi một chút cũng không sao!
Giống như cô cũng hỏi tại sao Tư Viễn Hãng lại đến bệnh viện!
Không biết Tư Viễn Hằng có biết chuyện.
trên mạng hay không? Chuyện này thuộc về chuyện cá nhân của cô, cho dù Tư Viễn Hãng thấy được thì cũng sẽ không hỏi!
“Em là con gái ruột của Đào Hải Trạch?”
“.* Mặt Đào Anh Thy sạm lại, thật là hết chuyện để nói! “Đương nhiên rồi!
Sau đó, Tư Viễn Hằng cũng không nói gì nữa. Đào Anh Thy nghĩ, đúng là Tư Viễn Hãng biết chuyện trên mạng, nếu không anh ta cũng sẽ không hỏi như vậy!
Im lặng mà đi, hành lang càng đi càng sai, có vẻ như chỉ có hai người. Ánh đèn quạnh quẽ, tiếng bước chân giãm lên đá cẩm thạch khe khẽ, giống như là nhịp tim đập Đào Anh Thy vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh vẫn còn uống thuốc giảm đau hả? Thuốc đó cũng không thể uống liên tục như vậy, không tốt cho cơ thể…
“Em nghĩ anh muốn uống sao?” Tư Viễn Hằng âm trầm nói.
…” Vô tình bị nói trúng chỗ nhạy cảm, Đào Anh Thy mấp máy môi. “Bác sĩ nói khi nào sẽ khỏi?”
“Không biết”
“Tình huống nào sẽ đau? Anh có thể chú ý một chút” Đào Anh Thy không muốn anh ta bị đau Nhưng Tư Viễn Hãng không có trả lời Anh ta vẫn luôn im lặng khiến cho Đào Anh Thy càng thêm áy náy, gánh nặng trong lòng càng nặng thêm! Tựa như biết rõ lúc nào anh ta sẽ đau vậy…
Đến cửa sau, Đào Anh Thy đứng đó nhìn ra phía ngoài, ánh sáng ở cửa sau hơi kém, lúc xoay người thiếu chút nữa đụng vào người Tư Viễn Hằng. Cô vô thức lui về sau một bước, lại quên đãng sau là bậc thang…
“AI” Ngã ngược về phía sau khiến Đào Anh Thy sợ choáng váng, tim như chạy lên tới cuống họng, cảnh tượng trước mắt như bị màn đen dần thay thế, ngay khi cô nhắm mắt chờ đợi thời khắc cái ót đập xuống nền đất thì cơ thể bị kéo về trong nháy mắt, đập vào mặt là lồng ngực ấm áp.
Khiến toàn thân cô cứng đời!
Khoảng cách gần như vậy, dường như chỉ cần động một chút là trán của cô sẽ đụng vào cằm của Tư Viễn Hãng!
Ba giây sau, cô lập tức bứt ra, lui lại: “Cảm ơn”
Tư Viễn Hằng ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn về phía nơi khác, không nói gì, đi lướt qua mặt Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cúi găm mặt xuống, chờ khi cô ngẩng đầu lên thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tư Viễn Hằng đâu nữa.
Chỉ có bóng đêm và ánh đèn mờ nhạt đan vào nhau, như thật như ảo..
Dường như chuyện giữa cô và Tư Viễn Hằng đã là chuyện xảy ra cực kỳ lâu rồi, lâu đến khi gặp lại anh ta thì tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều…
Là bởi vì… Tư Hải Minh?
Vị trí trong lòng cô đã bị Tư Hải Minh thay thế?
Một cách lặng lẽ…
Nhưng mà, cho dù là Tư Viễn Hằng hay là Tư Hải Minh thì cuối cùng cô đều không có lý do gì để tiến thêm một bước…
Đào Anh Thy đẩy cửa trước ra, thấy chiếc Rolls Royce màu đen vẫn còn đợi ở đó, màu đen của thân xe còn thâm thúy hơn cả màn đêm.
Khi cô còn cách xe mấy bước thì bảo vệ đã mở cửa sau xe ra.
Đào Anh Thy xoay người chui vào, xe vững vàng lăn bánh chạy đi “Về biệt thự Minh Uyển hả?” Đào Anh Thy hỏi.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn thẳng Vào cô.
“Hẳn là lúc này sáu đứa nhỏ còn chưa ngủ, tôi đi qua chơi với bọn nhỏ, mấy hôm sau sợ là không có thời gian chơi với bọn nhỏ, trong đài truyền hình sẽ rất bận rộn!” Đào Anh Thy nói.
Bầu không khí trong xe như trùng xuống, lát sau Tư Hải Minh mở miệng hỏi: “Nói gì mà lâu như vậy?”
Đào Anh Thy nhìn ngoài cửa sổ xe, ánh mắt mờ mịt vô hồn: “Có đôi khi cảm thấy dục vọng con người vô cùng đáng sợ, rõ ràng là không thuộc về mình nhưng lại nhất định phải đi tranh đoạt, tranh đến đầu rơi máu chảy, ngắm lại thật là vô nghĩa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.