Chương trước
Chương sau
Về đến phòng, Đào Anh Thy nện ba lô xuống giường, gần như là dùng hết sức, hai tay chống lên mép giường, hơi thở dồn dập.
Bởi vì đoạn ghi âm đó nên những lời mà Đào Hải Hùng nói khiến cô cảm thấy rất nhục nhã!
Cô lại chỉ có thể giả vờ điềm nhiên như không có việc gì trước mặt người ngoài, trong lòng khổ sở như thế nào thì chỉ tự mình cô biết!
Cô không đối phó được Tư Hải Minh, chẳng lẽ một Đào Hải Hùng cũng không thể đối phó sao?
Anh đắc ý đúng không? Tôi sẽ để cho anh đắc ý không nổi!
Rạng sáng hai giờ, Đào Anh Thy đi ra khỏi phòng, lặng yên không tiếng động đi vào phòng làm việc của Đào Hải Trạch.
Cô nhìn trước nhìn sau nhưng lại không chú ý tới động tĩnh trong phòng làm việc, không lại không ngờ đã trễ như vậy mà Đào Hải Trạch vẫn chưa ngủ!
Cho nên, trong nháy mắt khi cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Đào Hải Trạch dưới ánh đèn yếu ớt thì toàn thân cô cứng đờ!
Đào Hải Trạch đang hút thuốc bên trong cũng sửng sốt một chút: “Sao muộn như vậy rồi mà con còn chưa ngủ?”
Đào Anh Thy nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình: “Tôi khát nước, muốn đi rót nước uống, nhìn thấy bên này có ánh đèn nên đến xem thử. Sao ông còn chưa ngủ nữa?”
“Ngủ không được.”
Đào Anh Thy đứng ở cửa không nhúc nhích, thật là, ngủ không được hại cô không thể tháo camera!
“Anh Thy, ba đã dạy dỗ Hải Hùng, con chớ để ở trong lòng, chủ yếu là mẹ nó như vậy khiến cho cảm xúc của nó không tốt lắm.” Đào Hải Trạch nói.
“Tôi đâu có so đo với anh ta làm gì? Ông vì chuyện này mà mất ngủ?”
“Đúng đó!” Đào Hải Trạch đẩy đẩy kính mắt.
Đào Anh Thy biết là ông ta đang nói dối! Đào Hải Trạch tuyệt đối sẽ không vì cô bị Đào Hải Hùng nhục nhã mà ngủ không yên!
“Tôi cũng không có để ở trong lòng, ông nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Nếu không có chuyện gì thì tôi đi ngủ đây.” Đào Anh Thy nói xong, quay người rời đi.
Lúc chuẩn bị đóng cửa, Đào Hải Trạch gọi cô lại: “Anh Thy, khu Tây Nam Tư Hải Minh nói như thế nào? Con đã hỏi cậu ta chưa?”
Tay Đào Anh Thy tay còn đặt trên tay nắm cửa, dừng bước, quay đầu lại nhìn vào gương mặt lòng tham không đáy của Đào Hải Trạch, nói: “Anh ấy nói chỉ có thể cho ông một nửa.”
“Một nửa? Anh Thy, ba muốn tất cả! Con muốn cái gì Tư Hải Minh cũng cho con, nếu như không cho, ba chỉ đành tung video lên mạng! Con biết, bây giờ ba đã không còn kiên nhẫn nữa!”
“Dã tâm của ông cũng quá lớn đó? Một nửa đã rất nhiều! Ông là người đầu tiên có thể ngồi ngang hàng với Tư Hải Minh!” Đào Anh Thy rất khó chịu!
“Chuyện này không giống như chúng ta đã bàn với nhau trước đó!”
Đào Anh Thy dùng sức đẩy cửa ra, cửa phịch một tiếng đập vào vách tường phía sau, tiếng vang vô cùng rõ ràng trong đêm yên tĩnh!
Cô vọt tới trước bàn làm việc, giằng co với Đào Hải Trạch: “Ông nên biết, những người có lòng tham không đáy thường thường cũng sẽ không có kết cục tốt!”
“Có con gái như con, ba có tham bao nhiêu cũng không coi là nhiều!”
Đào Anh Thy lạnh lùng trừng mắt nhìn Đào Hải Trạch, cực kỳ tức giận!
“Như thế này đi, ba chỉ cho con một ngày nữa, nếu không ba sẽ tung video lên mạng. Đương nhiên, video này chỉ là bản đã làm mờ. Ba ngày sau thì sẽ không được như vậy đâu!” Đào Hải Trạch uy hiếp cô rõ ràng.
“Tôi xui tám đời mới có người ba như ông!” Nói xong, Đào Anh Thy quay người rời đi.
Cửa mở rộng, có thể nhìn thấy Đào Anh Thy nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đào Anh Thy về đến phòng, đóng cửa lại. Trong đầu đang tự hỏi.
Đào Hải Trạch đang dò xét cô nhưng Đào Anh Thy không thể cam đoan Đào Hải Trạch có còn bản sao lưu dự phòng nào hay không.
Nhưng khi ở trong bệnh viện thì Đào Hải Trạch vội vàng hấp tấp tìm USB, dáng vẻ gấp gáp đó là sao chứ? Nếu là có bản sao lưu dự phòng thì sao ông ta phải gấp gáp như vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.