Chương trước
Chương sau
“Vậy anh cũng không đến tập đoàn Vương Tân nữa sao? E là không hay lắm đâu!” Đào Anh Thy phản kháng một cách yếu ớt.
“Đi hay không đi, đều do tôi quyết định”
Tư Hải Minh nhếch miệng, tay khế nâng cảm cô lên, như thể sắp cúi xuống hôn lên đó.
Vừa lúc Tư Hải Minh đang định hôn Đào.
Anh Thy, đôi tai nhạy bén bỗng nghe thấy tiếng xoay năm cửa khe khẽ, giây sau đó đã thấy Bảo Nam với Bảo Long chạy ùa vào.
“A, mở được rồi, mình giỏi quá đi! Con vào được rồi!” Bảo Nam nói. “Con cũng vào luôn!”
Bảo Long.
Hai cậu bé một trước một sau kéo nhau vào phòng ngủ, bỗng nhìn thấy Tư Hải Minh đang đè Đào Anh Thy trên giường, đôi mắt của hai đứa nhỏ chợt sáng lên *Ba và mẹ đang chơi trò chơi à? Con cũng muốn chơi!”
Nói xong thằng nhóc túm lấy thành giường, đôi chân ngắn củn cố gắng trèo lên.
“Con nữa, cho con chơi với!” Bảo Long cũng không muốn bị tụt lại phía sau Bảo Nam và Bảo Long trèo lên người Tư Hải Minh, nằm sấp lên bụng anh: “Ba mẹ, lâu lãm rồi không chơi gì hết!”
“Chà!” Bảo Long ngồi đặt mông ngồi lên trên người của Tư Hải Minh, hai đứa nhỏ một trước một sau giống như đoàn tàu, trông cực kỳ vui vẻ.
Tư Hải Minh khi không lại bị hai tên quỷ nhỏ phá hỏng chuyện tốt, mặt anh bỗng đen lại như đít nồi!
Đầu của Đào Anh Thy sớm đã vùi xuống chăn bông từ lâu rồi! Cũng may là bọn nhỏ không hiểu chuyện gì cả, nếu không cô chẳng biết phải giấu mặt đi đâu nữa!
“Còn chưa chịu xách đi à?” Giọng nói của Tư Hải Minh chùng xuống, nghe như đang uy hiếp.
Lúc này quản gia Bào Điển đang đứng ngoài cửa không biết phải xử lí thế nào, lo lắng đến toát mồ hôi hột, vừa nghe lệnh của Tư Hải Minh bèn vội vàng cúi đầu bước vào.
Ông ta đón hai đứa nhỏ Bảo Nam và Bảo Long vừa bị ném sang một bên, kẹp mỗi nách mỗi đứa chạy ù ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đào Anh Thy đưa đầu ngón tay ra, kéo chăn bông trên mặt xuống, lộ ra đôi mắt trong veo thoáng thẹn thùng.
Hai tròng mắt đảo quanh, cô cười khô khốc nhìn đôi mắt đen kịt của Tư Hải Minh: “Chuyện này cũng không thể trách Bào Điển được. Sáu bé con vốn dĩ rất hiếu động mà. Để lẻn vào đây hai đứa nhóc là chuyện hết sức bình thường”
“Tiếp tục nào” Tư Hải Minh ôm chặt eo Đào Anh Thy.
“Ba ơi mẹ ơi!” Bảo Vy, Bảo Hân, Bảo An, Bảo My, Bảo Long, Bảo Nam đồng loạt reo lên.
Bây giờ thì hay rồi, cả sáu đứa nhỏ tỉnh quái đều tập trung đến đây!
Sắc mặt của Tư Hải Minh vốn dĩ đã đen, nay lại đen đến mức không thể đen hơn! Tất cả người giúp việc trong nhà này đều ngủ hết rồi sao? Đào Anh Thy đỏ mặt, vội vội vàng vàng trèo xuống giường, dịu dàng hỏi han: “Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa ạt” Bảo Vy hồn nhiên đáp.
“Ba mẹ cùng ăn sáng với bọn con đi, có được không ạ?” Bảo Hân cất giọng nỉ non. Đào.
Anh Thy nhìn cặp mắt to long lanh của sáu đứa nhỏ, lập tức đồng ý: “Được thôi, nhưng phải đợi mẹ tắm rửa xong đã nhé!”
Không thèm liếc nhìn khuôn mặt khó ở của Tư Hải Minh lấy một cái, Đào Anh Thy xoay người đi rửa mặt. Sáu đứa nhỏ cũng chen chúc nhau bám theo sau, giống hệt như một đàn chim cánh cụt, thấy mẹ đi đâu thì bọn nhóc đi theo đấy.
Còn về phần người đàn ông “xấu số” Tư Hải Minh, buổi sáng sau khi đến tập đoàn Vương Tân, những gì mà Chương Vĩ nhìn thấy chỉ là một khuôn mặt tràn đầy bất mãn. Mới sáng sớm còn chưa được “làm gì” đã bị người khác phá đám, bảo sao chả mất cả hứng!
Đào Anh Thy bên này vừa phỏng vấn cho chương trình “Những đứa bé đáng yêu”, vừa phải chịu sự quấy rầy của Tư Hải Minh, khiến cô phải lén lút làm mấy động tác nhỏ. Một tay đặt trên bàn, tay kia vội soạn tin nhắn ở bên dưới Lâm Anh đứng phía sau lưng cô, vờ như không nhìn thấy.
Đào Anh Thy ngượng ngùng: Còn tùy tình hình hôm nay.
Tư Hải Minh hống hách: Tình hình gì chứ?
Đào Anh Thy lại ngượng ngùng: Mới sáng ngày ra, anh đừng có hỏi chuyện đó sỗ sàng như thế chứt Tư Hải Minh càng hống hách hơn: Tôi chỉ muốn thông báo cho em biết thôi!
Đào Anh Thy: “..”
Tin nhắn đầu tiên từ Tư Hải Minh là: Tối nay ở lại biệt thự Minh Uyển đi!
Trời ạ, trước kia nếu Đào Anh Thy muốn đi thì cô sẽ nói trước với anh, nhưng hiện tại lại bị con người độc tài kia ra lệnh một cách hống hách như vậy. Dường như không cho phép cô có quyền từ chối!
Trong phút chốc, Đào Anh Thy đã thực sự nghĩ câu “được voi đòi tiên” được sinh ra chính là vì chuyện này đây chứ đâu!
Nhưng thật kỳ lạ, thường ngày Tư Hải Minh hay gọi điện thoại trực tiếp cho sao. Tại sao hôm nay anh lại gửi tin nhắn?
Đúng thế, ngay trong phòng họp của tập đoàn Vương Tân mà cô ấy không hề biết đến, ban lãnh đạo cấp cao đang nghiêm túc phân tích giá trị của bloekchain* . Trong khi người có địa vị cao nhất, nắm quyền tất cả bọn họ lại đang nhắn tin một cách hiên ngang.
Tư thế ung dung thản nhiên, nét mặt khó đọc được suy nghĩ, trầm lặng nhưng lại rất uy quyền, những người khác đều nghĩ rằng anh đang giải quyết mấy vấn đề liên quan đến công việc.
({*Chú thích: Blockchain là hệ thống cơ sở dữ liệu cho phép lưu trữ và truyền tải các khối thông tin (block). Chúng được liên kết với nhau nhờ mã hóa.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.