Chương trước
Chương sau
Cúi đầu xuống thì thấy sáu đứa nhỏ chuẩn bị bò qua chân của anh, Tư Hải Minh xoay người, xách áo từng đứa ném cho đám người hầu bên ngoài, sau đó dứt khoát đóng cửa lại Sáu đứa nhỏ được người giúp việc ôm, ban đầu thì sững sờ, sau đó khóc ầm lên như là tận thế.
“0al Ba xấu lắm! Con không thích ba” Bảo Nam.
“Không thích ba” Bảo Long.
*Ba mẹ!” Bảo Vỹ ”
Ba mẹ không thích chúng con sao? Oa” Bảo Hân.
Bảo An tuyệt vọng khóc!
Nghe sáu đứa nhỏ bên ngoài khóc ầm lên, Đào Anh Thy không thèm để ý cơ thể còn chưa lấy lại sức của mình, nhón chân bước.
xuống giường.
Nhưng mà hai chân vừa chạm đất thì người như nhũn ra, ngã sấp về phía trước!
Ngay khi cô sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì một đôi tay rắn chắc ôm lấy cô!
Sau đó cô bị bế lên, đặt lên giường.
*Nghỉ ngơi”
Đào Anh Thy không hài lòng: “Anh lại ăn hiếp bọn nhỏ!”
*Con của mình không ăn hiếp thì ăn hiếp ai?
*..” Đào Anh Thy sững sờ.
*Không được xuống giường, tôi đi ra ngoài” Tư Hải Minh buông cô ra, xoay người đi qua phòng chứa quần áo.
Đào Anh Thy biết anh đi thay quần áo.
Sáu đứa nhỏ vẫn còn đang gào thét bên ngoài, Đào Anh Thy rất muốn xuống giường ra ngoài dỗ dành bọn nhỏ, nhưng ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Tư Hải Minh khiến cô vẫn luôn chần chờ!
“Anh nhanh lên!” Đào Anh Thy năm trên giường, thúc giục.
Tư Hải Minh đã mặc quần áo tử tế, đi vòng qua giường, bóng đen bao trùm, dùng sức mút cánh môi nhỏ của Đào Anh Thy!
““Ưm” Đào Anh Thy còn tưởng rằng Tư Hải Minh sẽ đi ra ngoài dỗ bọn nhỏ, không ngờ anh lại tới hôn cô!
Tay cô vô thức chống lấy ngực Tư Hải Minh ngực, nhớ lại dưới lớp áo sơ mi có một hình xăm chữ “Thy”, trong lòng rung động không thôi…
Sau khi Tư Hải Minh rời khỏi đây, chỉ một lát sau thì sáu đứa nhỏ yên tĩnh lại, không gào nữa.
Đào Anh Thy tựa ở đầu giường, cũng không còn buồn ngủ nữa, cơ thể bên dưới chăn mỏi mệt như chạy việt dã xuyên đêm!
Ánh mắt chuyển động, thấy cây bút xăm hình còn năm trên tủ đầu giường.
Cô đưa tay cầm lên, nhìn thật kỹ.
Mở chốt ra, tiếng xì xì vang lên, đóng chốt lại.
Nghĩ đến chuyện Tư Hải Minh vì cô mà xăm thật, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười ngại ngùng…
Nhưng mà, hình như anh không có xăm cái gì lên người cô!
Đào Anh Thy còn cố ý nhấc chăn lên kiểm tra thân thể của mình một hồi, làn da trắng nõn, không có một chút tì vết.
Chuyện này không hề giống như phong cách không chịu thiệt thòi của Tư Hải Minh!
Sau đó mặt Đào Anh Thy xạm lại, gì mà không có một chút tì vết nào? Đám dấu hôn lít nha lít nhít đó không tính hả!
Đào Anh Thy nắm trên giường một lát, chống tay leo xuống giường, bởi vì khó chịu nên còn vừa đi vừa mắng Tư Hải Minh!
Trên người quấn tạm cái chăn, đi tìm áo ngủ mặc vào rồi mới vào phòng tắm.
Vào nhà vệ sinh, kéo quần lót ra, lúc xoay người, ở chỗ xương cụt có khắc một chữ: “Minh”.
Nhưng do góc độ khắc chữ quá khéo nên Đào Anh Thy hoàn toàn không phát hiện ra cái hình xăm đót Kéo quần lót lên, đi về phòng ngủ!
Trong người Đào Anh Thy rất khó chịu, leo lên giường, nằm co quắp lại!
Cô không hiểu nổi, sao tự nhiên lại khùng điên đi đấu chuyện này với Tư Hải Minh!
Quên mất chuyện anh dùng tay không xé mui xe?
Tư Hải Minh xuống giường bình thường, cô vừa xuống giường thì hai chân mềm nhũn!
Thua hoàn toàn!
Không bao lâu sau, Tư Hải Minh đi lên, trên tay còn bưng theo đồ ăn.
Đào Anh Thy hỏi: ‘Sáu đứa nhỏ đâu rồi?”
“Đang chơi ở dưới lầu”
“Không khóc nữa hả?”
*Tôi nói em làm việc mệt quá nên ngủ thiếp đi rồi, không được làm ồn” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy một mặt thì cảm thấy không biết Tư Hải Minh lừa gạt con mình như vậy được không? Một mặt khác thì lại thấy mãn nguyện vì mấy đứa nhỏ rất hiểu chuyện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.