Chương trước
Chương sau
“Á! ngu ngốc, vẽ kiểu gì thế! Để tôi mang gương mặt này xuất hiện ở trước mặt anh Hải Minh!”
Võ Ái Nhi sụp đổ lao thẳng đến phòng làm việc của Đào Anh Thy.
Cánh cửa đập “râm” một cái lên bức tường, dọa Đào Anh Thy ngồi thẳng dậy: “Võ Ái Nhi? Cô làm gì thế?”
“Rốt cuộc là cô có chỗ nào tốt hơn tôi? Vì sao anh Hải Minh thích cô mà không thích tôi!”
“..” Đào Anh Thy vội vàng đứng lên đóng cửa lại, ngăn đồng nghiệp tò mò bên ngoài!
Quay đâu chất vấn: “Cô nổi điên cái gì! Tôi chọc giận cô chỗ nào? Với lại lông mày của cô làm sao thế?”
“Đừng nhắc tới lông mày của tôi!” Võ Ái Nhi tức giận la lớn.
Đào Anh Thy cảm thấy lỗ tai của mình sắp bị điếc!
“Được rồi, không nhắc tới. Tôi bảo này… rốt cuộc cô tới đây làm gì?” Đào Anh Thy hoang mang.
Võ Ái Nhi mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, khóc lóc kể lể: “Không phải vì bỏ thuốc cô trong buổi tiệc sao? Có cần phải gọi tôi đến tập đoàn Vương Tân để dạy dỗ và cảnh cáo không? Tôi sinh ra không cao quý hơn cô sao? Dựa vào đâu tôi phải nhìn sắc mặt của cô? Dựa vào đâu tôi phải phụ trách sự an toàn của cô, dựa vào đâu coi tôi là người bảo vệ cô, dựa vào đâu…”
Đào Anh Thy không hiểu gì, theo lời của Võ Ái Nhi là cô ta chịu ấm ức…
Mới từ tập đoàn Vương Tân qua đây, bị Tư Hải Minh măng? Nhưng mà người bảo vệ là cái quái gì?
“Chờ chút, cô nói là thuốc? Cô bỏ thuốc tôi trong buổi tiệc…” Đào Anh Thy im bặt, cô nghĩ đến hành động kỳ lạ của Đào Sơ Tâm: “Sự khác thường của Đào Sơ Tâm là vì bị bỏ thuốc? Cô làm? Thuốc đó… lẽ nào lúc đầu là để tôi uống?”
Không trách cô nghĩ như vậy, bởi vì cô không hề làm sao!
Người xảy ra chuyện ngược lại là Đào Sơ Tâm!
“Không phải cuối cùng cô không sao à? Đã không sao, vì sao phải đối xử với tôi như vậy?” Võ Ái Nhi vô cùng không cam lòng!
Không thành công, còn rơi vào tình cảnh này!
Đào Anh Thy chợt nhớ tới một chi tiết trên buổi tiệc hôm qua, lúc ấy cô ngồi trên sô pha, nhân viên phục vụ bưng Champagne tới, đưa một ly Champagne cho cô.
Cô vừa định cầm thì bị Võ Ái Nhi đoạt!
Lúc ấy cô cho rằng Võ Ái Nhi thấy cô không vừa mắt, không cho cô uống.
Xoay người đưa Champagne cho Đào Sơ Tâm, cô còn thấy kỳ lạ, sao quan hệ giữa Võ Ái Nhi và Đào Sơ Tâm lại tốt như vậy?
Nhưng mà vì lúc ấy Tư Hải Minh xuất hiện nên cô không nghĩ nhiều.
Đào Anh Thy dựa lưng vào bàn làm việc, lạnh nhạt nhìn Võ Ái Nhi khóc lóc om sòm, nói: “Cho nên, nếu không phải Tư Hải Minh xuất hiện kịp thời, tôi sẽ là người uống ly Champagne đó, cuối cùng người nổi nhất bảng tìm kiếm cũng là tôi, đúng không?”
“Không phải bây giờ cô rất ổn sao?”
“Cho nên bây giờ tôi phải cảm ơn cô đúng không?” Xin lỗi, cô chỉ muốn cho đạp Võ Ái Nhi!
“Nên để cô uống ly thuốc đó, mới không để cô đứng đây đắc ý!” Võ Ái Nhi một bụng tức.
“Nếu như tôi uống, cô có thể bước ra khỏi tập đoàn Vương Tân sao?” Đào Anh Thy cười lạnh.
Võ Ái Nhi nghe vậy càng tức, kích động đứng lên: “Đào Anh Thy, cô đang chế giễu tôi không được anh Hải Minh thích phải không? Cô rất giỏi sao? Chờ anh ta chơi chán cô rồi, cuối cùng sẽ cưới tôi!”
Đào Anh Thy không hề phản ứng mà nhìn cô †a.
Thật sự tự tin như thế, giọng nói sẽ không cất cao như vậy!
Nhưng mà Đào Anh Thy tò mò: “Tư Hải Minh đã nói gì với cô?” Nếu là nói chuyện bình thường thì sẽ không khiến Võ Ái Nhi tức giận thế này, mất hết hình tượng chạy đến phòng làm việc cô gây rối.
Võ Ái Nhi thấy mặt cô hiện vẻ chờ mong lại càng giận: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Muốn nghe thì tự đi hỏi! Không phải cô rất biết dụ dỗ đàn ông à? Hôm qua còn ở bên anh Hải Minh trong phòng vệ sinh, sao không làm ở phòng làm việc của cô đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.