Chương trước
Chương sau
“Tôi.. Tôi ngủ, nhưng mà anh như vậy… Tôi không có cách nào ngủ được…” Đào Anh Thy có chút theo không kịp, ý thức rất bị động.
Ánh mắt Tư Hải Minh toát ra vẻ dịu dàng, xoay người lại trực tiếp ôm Đào Anh Thy vào trong ngực: “Tôi thay đổi ý đi ngủ ban nãy”
*A, tôi lập tức ngủ” Đào Anh Thy nhằm mắt lại, mặt dán chặt vào khuôn ngực rắn chắc của Tư Hải Minh, bên tai truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ của anh Trong lòng thật là kinh ngạc.
Cô nghĩ Tư Hải Minh mang cô trở về phòng là vì muốn làm chuyện xấu với cô
Kết quả thật là làm cho cô vui sướng
Tâm tư của người đàn ông này quả thật không thể suy đoán
Đào Anh Thy không dám suy nghĩ lung tung nữa, sợ bị Tư Hải Minh phát hiện mình giả bộ ngủ.
Sau một lát, Đào Anh Thy sau cả đêm mệt mỏi đã lăn ra ngủ.
Tiếng hít thở đều đều truyền đến, nhẹ nhàng phả vào da thịt của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh chế trụ hàm dưới của Đào Anh Thy, hơi hơi nhấc lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Anh Thy phản chiếu trong đôi mắt đen nháy của anh, căn nuốt hết thảy sự nồng nàn.
Bóng đen bao phủ xuống cái miệng nhỏ đang cắn chặt, đôi con mắt đầy vẻ cưng chiều.
Đào Anh Thy ngủ say sưa hết một buổi chiều, tới giờ ăn cơm chiều mới thức dậy, cô nhận ra bản thân ngủ vô cùng tự nhiên trong ngực Tư Hải Minh.
Ngủ đến lờ mờ tối Chắc là quá mệt mỏi rồi.
Ban ngày Đào Anh Thy trốn được một kiếp nạn, nhưng tới buổi tối rồi, cô lại không thể chạy đâu cho thoát được.
Biết trốn không thoát, lại vẫn còn đang ở trong phòng của sáu bé con.
Ở biệt thự Minh Uyển lúc này, sáu bé con chính là lý do duy nhất của cô
Tư Hải Minh đi vào phòng ngủ: “Ngủ”
Bảo Nam lập tức nhảy ra: “Đừng phá tổ của con”
“Con ngủ với ba mẹ được không?” Bảo Vỹ cười hỏi Bảo Hân nói: “Em đừng lộn xộn
Ba phải tấm rửa cho mẹ trước đã mới có thể ngủ với con Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy: “Có nghe chưa?”
“Tôi không tắm đâu Ngủ ở đây đi” Đào Anh Thy mới không cần rời khỏi chỗ này, một khi rời đi, cô cũng đừng mơ sẽ được trở lại nữa.
Sáu bé con đơn thuần sao có thể nhìn thấu những đạo lý bên trong được chứ.
“Mẹ nói trước khi ngủ phải đi tắm rửa, ở bẩn sẽ không xinh đẹp không thông minh đâu” Bảo Hân nghiêm túc nói.
Đào Anh Thy khóc không ra nước mắt, trước kia dạy mấy đứa nhỏ này như vậy, sao lại không nghĩ đến bây giờ lại dùng trên người mình
“AI” Cổ tay Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh siết chặt.
“Đi, đi tắm rửa” Tư Hải Minh kéo cô.
“Tôi không cần” Đào Anh Thy phản kháng.
Tư Hải Minh sao có thể tha cho cô được chứ, kéo cô đi.
Tư Hải Minh kéo rất dễ dàng nhưng Đào Anh Thy lại không chống cự lại được: “AI Anh buông rat” Cô đưa tay ra nằm lấy chân của Bảo An đang ở gần đó.
Nhưng cô không thể thật sự lấy chân của Bảo An làm một lý do di động được
Cuối cùng chân Bảo An bị siết chặt khiến cậu bé đau đớn giấy dụa, bị Tư Hải Minh dùng sức lôi kéo, tất của Bảo An bị Đào Anh Thy kéo xuống, lộ ra đôi chân bánh mì.
“A?” Khuôn mặt Bảo An ngơ ra.
Trong tay Đào Anh Thy cầm một chiếc tất bị Tư Hải Minh lôi kéo ra ngoài.
Bảo Hân rất vui vẻ: “Mẹ nghe lời tắm rửa cho sạch sẽ, tụi con ở chỗ này chờ mẹt” Đào Anh Thy tuyệt vọng, mấy đứa không chờ được mẹ rồi.
Sáu bé con này là nuôi không công sao? Sao có thể trơ mắt nhìn ba kéo mẹ đi như vậy chứ? Lúc Tư Hải Minh vào phòng, hai tay Đào.
Anh Thy nắm chặt cánh cửa: “Anh… Anh buông ra
Tôi về phòng của tôi tự tắm” Tư Hải Minh vòng tay qua eo cô, ngón tay chọt vào trong nách Đào Anh Thy.
“A” Đào Anh Thy bị nhột la lên một tiếng, tay lập tức buông cánh cửa ra.
Sau đó cả người bị kéo vào phòng tắm trong phòng, Dưới vòi sen, Đào Anh Thy bị ép trên vách tường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn đang phản kháng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.