Chương trước
Chương sau
Bây giờ cô chỉ có thể nghĩ cách chu toàn với ông ta.
Buổi sáng, Đào Anh Thy thức dậy, không rời giường ngay lập tức mà ngơ ngác nhìn trần nhà. Hôm nay là thứ bảy, không biết sáu đứa bé ở biệt thự Minh Uyển không được gặp mẹ thì có quấy khóc không đây?
Nếu cô ở đó thì tốt biết mấy, chắc chắn bọn trẻ sẽ rất vui vẻ..
Trên bàn cơm sáng, trừ Đào Hải Hùng, những người khác đều có mặt.
“Anh Anh, sao con không ngủ thêm một lát?” Đào Hải Trạch oi. nay con không nghỉ hả?”
“Tăng ca.”
“Con vất vả quá.” Đào Hải Trạch nói: “Không sao, ba đã mua xong đồ rồi, chờ con về rồi xem cũng được.”
“Cái gì?” Đào Anh Thy hỏi.
“Đồ trong phòng của con. Ba thấy mấy thứ cũ không tốt lắm nên chuẩn bị thay mới cho con, ngay cả thùng rác cũng là hàng hiệu.”
Đào Anh Thy không phát biểu ý kiến, thầm nghĩ Đào Hải Trạch định làm gì nhỉ? Tại sao lại đổi đồ xịn hơn cho mình? Cô nhìn sắc mặt của Xa Huệ Anh, đúng là khó coi.
Sắc mặt Đào Sơ Tâm không thay đổi, vô cảm như búp bê, nhưng điều đó cũng chứng minh cô ta rất giỏi che giấu cảm xúc.
“Hải Hùng đã về thành phố Tấn, cũng phải có người quản lý tổng công ty. Bên này để tôi với Sơ Tâm xử lý, bà rảnh thì về thăm con trai đi.” Đào Hải
Trạch nói với Xa Huệ Anh. “Thắng bé lớn rồi, tôi về thăm cái gì?” Xa Huệ Anh nghi ngờ: “Chẳng lẽ ông muốn xúi tôi đi?”
“Bà xem kìa, quan tâm con trai mà lại phải tội.” Đào Hải Trạch xấu hổ. Thấy Xa Huệ Anh không vui, ông ta lại bắt đầu dỗ dành, nhưng trong lòng bà ta vẫn còn oán hận.
Đào Anh Thy không cần đến đài truyền hình sớm như mọi khi, ăn bữa sáng xong rồi ngồi nghỉ ngơi trên sofa phòng khách. Đào Hải Trạch và Đào Sơ Tâm ra ngoài bận chuyện công ty, dù sao cũng mới khai trương. Đào Sơ Tâm đi trước, Đào Hải Trạch thì vào thư phòng.
Đào Anh Thy cầm điện thoại, mở app theo dõi. Từ khi Đào Hải Trạch vào thư phòng, ngồi vào bàn làm việc lấy tư liệu, ngay cả chữ trên tư liệu cũng có thể thấy rành mạch.
Xa Huệ Anh ngồi xuống sofa, kêu người hầu đi châm trà. Trà đã được rót, nhưng lại không rót một ly nước cho Đào Anh Thy.
“Nói thật, bà nội cô rất biết làm ăn.”
Đào Anh Thy miễn cưỡng ngước mắt nhìn Xa Huệ Anh.
“9 tỷ bán đứt cô và bà nội cô, kết quả còn kiếm được 4 tỷ rưỡi, cô nói xem có đúng không?” Xa Huệ Anh trào phúng nhìn Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy đổi diện với bà ta ba giây, không nổi giận cũng không phản bác, mà hỏi: “Tại sao bà có trà, còn tôi thì không?”
Thấy cô hỏi không ăn nhập gì, Xa Huệ Anh sửng sốt.
“Xem ra chuyện lần trước còn chưa khiến họ nhớ đời.” Đào Anh Thy thản nhiên nói.
“Chẳng qua là một ly trà thôi, cô nên rộng lượng một chút.” Xa Huệ Anh
“Xin lỗi, con người tôi trời sinh không biết cái gì là rộng lượng.”
Thấy Đào Anh Thy hùng hổ chỉ vì một ly trà, Xa Huệ Anh không muốn làm to chuyện, đành phải mắng người hầu: “Điếc hå? Mau đi châm trà.”
“Vâng…” Người hầu đáp, sau đó bị Đào Anh Thy ngắt lời.
nói. “Cần gì phiền toái người hầu.” Đào Anh Thy hùng hổ nhìn bà ta: “Bà tự rốt nước cho tôi đi. Tôi không thích uống trà, rót nước trái cây.”
“Cô nói gì?” Xa Huệ Anh khó tin nhìn cô.
“Bà làm không?”
“Đào Anh Thy! Cô đừng càn rỡ ở chỗ tôi!” Xa Huệ Anh nghiến răng nghiến lợi.
“Rót ly nước thôi mà, sao lại tức giận vậy?” Đào Anh Thy mim cười, ánh mắt lại lạnh như băng: “Hôm nay, bà không muốn rót cũng phải rót cho tôi!”
Đào Hải Trạch cầm tư liệu rời khỏi thư phòng, đi ra phòng khách hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.