Chương trước
Chương sau
Đào Anh Thy vừa vào cửa thì Đào Hải Trạch vội vàng đi tới: “Anh Anh, ngài Hải Minh đã đến! Ba hỏi thăm số phòng rồi, chúng ta qua đó chào hỏi đi”
Đào Anh Thy rất khiếp sợ, rũ mi mắt che giấu cảm xúc. Tư Hải Minh đến đây là chuyện bình thường, nơi này nói là địa bàn của Tư Hải Minh cũng không quá
. Trước kia anh ta vẫn nắm giữ nơi này, không biết có tiên mua tiên cũng được hay là quán bar này đã là của anh ta.
Nhưng dù thể nào, Đào Anh Thy cũng không muốn Tư Hải Minh chạm trán với Đào Hải Trạch.
Hiển nhiên, Đào Hải Trạch sẽ không từ bỏ cơ hội thể hiện sự tôn tại tuyệt vời này.
“Con đứng ngây ra đấy làm gì? Đi thôi!”
Đào Hải Trạch chào những người khác trong phòng rồi kéo Đào Anh Thy ra ngoài. Đào Anh Thy hoàn hồn, phát hiện Đào Hải Trạch đang kéo tay mình, sắc mặt khó coi rút tay ra, hít thở dôn dập.
Cô vẫn còn nhớ mình từng bị ông ta đánh như thế nào, bây giờ vẫn không kìm nén được cảm xúc sợ hãi.
“Con sao vậy?” Thấy sắc mặt cô là lạ, Đào Hải Trạch hỏi.
“Ông thật sự muốn cứ thế qua đó sao?” Đào Anh Thy hỏi ông ta.
“Ý con là sao?”
“Sao ông biết Tư Hải Minh chịu gặp ông?”
“Cậu ta không gặp ba cũng không sao, chỉ cần chịu gặp con là được.” Đào Hải Trạch không hề lo lắng.
“Chịu gặp tôi không có nghĩa là muốn thấy ông. Ông hấp tấp xuất hiện trước mặt anh ấy như thể, lỡ ảnh hưởng tới cảm xúc của anh ấy thì sao? Anh ấy còn đang suy xét miếng đất ở khu Tây Nam kia, đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ” Đào Anh Thy phân tích.
“Vậy theo ý con, ba nên làm gì?” Đào Hải Trạch hỏi.
Đào Anh Thy nghiêm túc suy nghĩ: “Ông đi lấy chai rượu lại đây, tôi vào phòng riêng đưa rượu cho anh ấy, sau đó nói là ông tặng, anh ấy mà vui thì không chừng sẽ cho ông vào gặp mặt.”
Đào Hải Trạch cảm thấy cô nói có lý: “Anh Anh, con thật thông minh! Ba sẽ đi lấy rượu ngay!” “Đừng lấy loại dở quá” Đào Anh Thy nhắc nhở.
“Con yên tâm, ba biết mà. Dù sao Tư Hải Minh không phải là người thường, rượu thường cậu ta không bao giờ đụng vào.” Đào Hải Trạch hăng hái đi lấy rượu.
Đào Anh Thy đứng chờ ở đó.
Đương nhiên cô sẽ không cho Đào Hải Trạch gặp Tư Hải Minh, Tư Hải Minh còn đang nóng giận, lỡ bị Đào Hải Trạch phát hiện thì sau này ông ta sẽ không tin cô nữa. Sao có thể như thế?
Cô phải chơi chết Đào Hải Trạch mới được! Chứ không phải giao quyền chủ động cho cả nhà Đào Hải Trạch! Không lâu sau, Đào Hải Trạch ôm rượu quay lại, còn bưng bằng hai tay, có thể thấy giá trị của nó.
“Đây là loại rượu đắt nhất trong quán bar! Nhiều tiền lắm!” Đào Hải Trạch đau lòng.
“Trong hầm rượu của Tư Hải Minh đầy loại rượu như thế này” Đào Anh Thy đã quen rồi.
“Con nói biệt thự Minh Uyển còn có hầm rượu ư?” “Tôi còn nhớ rõ có mấy chai rượu hiếm, trị giá cả triệu đô cơ” Đào Anh Thy nhớ lại.
“Thật sao?” “Tiếc là bị tôi đập mất, không uống được một ngụm nào.
Khóe miệng Đào Hải Trạch co giật. Đào Anh Thy cầm chai rượu trong tay ông ta, xem kỹ rồi nói: “Ông đừng qua đây, tôi đi một mình là được.”
“Để ba dẫn con đi. Con không biết số phòng đâu.”
“Sao tôi lại không biết? Trước kia tôi thường xuyên đi theo anh ấy đến đây cơ mà” Đào Anh Thy cố ý nói, sau đó xoay người rời đi.
Đương nhiên cô đang nói dối, nhưng muốn tìm Tư Hải Minh lại thật sự đơn giản. Đào Anh Thy không tốn nhiều công sức đã tìm thấy phòng riêng của Tư Hải Minh.
Trước cửa phòng là một đám vệ sĩ được huấn luyện kỹ càng, khí thế mạnh mẽ. Đào Anh Thy phát hiện Đào Hải Trạch vẫn bám theo sau lưng mình, xem ra ông ta nhất định phải thấy mình vào phòng mới yên tâm.
Nhưng Đào Anh Thy không dám cam đoan, lỡ vệ sĩ không cho cô vào thì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.