Chương trước
Chương sau
Vậy thì bày ra thái độ hy vọng đi chứ? Rõ ràng không phải là ngoài ý muốn, nếu là ngoài ý muốn thì sao lại đổ hết chậu nước lên người cô? Mà lúc này, người nhà họ Xa đang ăn cơm chiều giống như rắn độc về tổ, không hề hay biết gì về chuyện này.
“Nói xin lỗi” Đào Anh Thy lạnh lùng nói.
Người hâu thờ ơ: “Tại sao tôi phải xin lỗi? Rõ ràng là cô đụng vào tôi! Cô cho rằng sống ở đây thì cô sẽ hơn người sao? Cô mà cũng xứng à?” “Tôi cho cô cơ hội, nói xin lỗi” Đào Anh Thy nói.
Người hâu vẫn không quan tâm, cúi xuống nhặt chậu nước. Đào Anh Thy lùi về sau một bước, giơ chân đạp lên xương sườn của người hầu.
“Á!” Người hầu bị đạp ngã xuống đất. Chắc là đá chưa đủ ác nên cô ta còn có thể đứng dậy, chất vẫn Đào Anh Thy: “Tại sao cô lại đá…
Còn chưa nói xong thì Đào Anh Thy đã lại gần, cho cô ta một bạt tai.
“Á!” Mái tóc được cột gọn gàng của người hầu đều bị rối bời, cô ta che mặt, khó tin nhìn Đào Anh Thy: “Cô…
“Nói xin lỗi” Đào Anh Thy tới gần cô ta.
Người hầu lùi về sau từng bước.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Xa Huệ Anh đi ra, đằng sau là Đào Sơ Tâm.
Đào Anh Thy thản nhiên liếc nhìn họ, tới thật đúng lúc.
“Người hầu nhà bà đúng là không biết quy củ, đổ nước lên người chủ nhân, chẳng những không xin lỗi mà còn hùng hổ đổ lỗi, người không biết còn tưởng cô ta mới là chủ nhân trong nhà này.
Chẳng lẽ Đào Hải Trạch cho cô đặc quyên gì đó? Cũng khó trách, khuôn mặt này coi như thanh tú, đàn ông thích cũng là bình thường.” Đào Anh Thy cố ý châm ngòi.
Ánh mắt hà khắc của Xa Huệ Anh nhìn người hầu. Cô ta run lên: “Bà chủ… Không phải thế…”
“Mặc dù tôi không quyên không thế, nhưng lúc tôi ở biệt thự Minh Uyển, người hầu ở đó đúng là được huấn luyện kỹ càng, biết quy tắc, càng biết nhìn sắc mặt chủ nhân.
Đừng nói là đi đường không được phát ra tiếng bước chân, cho dù thấy chủ nhân lại gần thì đều phải né tránh. Bà Huệ Anh, hình như người hầu nhà bà khác hẳn nhỉ?” Đào Anh Thy đưa mắt nhìn Xa Huệ Anh.
Xa Huệ Anh không nhịn được co giật khóe miệng, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn người hầu: “Đúng là không quy củ gì hết. Còn chưa cút đi à? Chờ tôi thưởng cho cô sao?”
Người hầu vừa tủi thân vừa không cam lòng rời đi. Lúc này Xa Huệ Anh mới trấn an Đào Anh Thy: “Anh Anh đừng giận, chẳng qua chỉ là người hầu, có gì mà giận? Con yên tâm, ngày mai con sẽ không thấy cô ta nữa đâu.”
“Thế thì tốt” Đào Anh Thy xoay người đi ra ngoài.
“Con đi đâu vậy?” Xa Huệ Anh hỏi.
“bi dạo.” Đào Anh Thy đi ra ngoài, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Xa Huệ Anh khó coi: “Cô ta thật sự coi mình là người nhà chúng ta. Thục Quyên là người mẹ dàn xếp, còn tưởng có thể đe dọa côta”
“Nếu cô ta không có chút tài năng thì sao có thể tiếp cận Tư Hải Minh? Vừa rồi cô ta nói cho chúng ta nghe, sống ở biệt thự Minh Uyển, quan hệ thân mật với Tư Hải Minh, ngay cả người hầu cũng nhìn sắc mặt của cô ta” Đào Sơ Tâm nói.
“Xem ra chúng ta đã mời một nhân vật lớn về nhà” Xa Huệ Anh trào phúng: “Nhưng có thể lôi kéo Tư Hải Minh đến đây, cô ta cũng coi như có ích.
Lâu ngày, Tư Hải Minh chắc chắn sẽ thích con, lúc đó muốn làm gì Đào Anh Thy chẳng được” Đào Sơ Tâm không lên tiếng, cô †a còn chưa quên chuyện trên bữa tiệc lần trước, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ bỏ cuộc, sẽ chỉ khiến cô ta càng cẩn thận tiếp cận Tư Hải Minh mà thôi.
“Chuyện giáo viên vũ đạo ở đài truyền hình Tiên Phong, e rằng là do cô ta quấy rối” Đào Sơ Tâm nói.
Xa Huệ Anh cả kinh: “Chẳng phải con nói cần chứng chỉ sư phạm sao? Cũng đúng, nếu thật sự cần chứng chỉ sư phạm thì đáng nhẽ phải nói ngay từ đầu, sao tự dưng nửa chừng mới nói? Đào Anh Thy này chúng là lắm mưu mô, chúng ta đã khinh thường cô ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.