Chương trước
Chương sau
Đào Anh Thy nghĩ, quả nhiên như cô nghĩ, Tư Hải Minh đã đến từ lâu. Cô đáp: “Tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình chứ không suy nghĩ gì. Cô không có dũng khí nói mình chuẩn bị dọn đến nhà Đào Hải Trạch.
“Sao anh biết tôi ở đây?” Hỏi xong, thấy đôi mắt sắc bén của Tư Hải Minh, cô rũ mi mắt: “Thôi, đằng nào tôi ở đâu anh cũng tìm được.”
Tư Hải Minh rất tán thành điều này. Anh muốn tìm cô chỉ là chuyện đơn giản. Mọi ngõ ngách của thủ đô đều năm trong tâm mắt anh.
“Đào Hải Trạch tìm em?” Đào Anh Thy chấn động, lập tức nổi giận: “Tư Hải Minh, anh nghe lén điện thoại của tôi hả?” “Em nổi nóng gì vậy?” Tư Hải Minh cau mày.
“Tôi muốn xuống xe!” Đào Anh Thy tức giận đá lên cửa xe, không quan tâm đây có phải Rolls-Royce cao cấp hay không. Sau đó cô nắm cửa xe, nhưng ngay sau đó đã bị kéo đến trước mặt Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy nổi nóng: “Anh buông tôi ra!” Tư Hải Minh trầm mặt, đè cô ngồi lên ghế.
Đông Hải thở hổn hển nhìn người này, khí thế mãnh liệt bao vây quanh người cô khiến cô hoảng hốt: “Anh… Anh làm gì vậy?”
“Nếu tôi nghe lén thì tôi sẽ không hỏi em như vậy. Tư Hải Minh nhìn cô.
Đào Anh Thy run lên, hơi bình tĩnh lại mới nghĩ ra. Đúng là Tư Hải Minh không nghe lén cô, nếu nghe lén thì sao không biết chuyện Đào Hải Trạch kêu cô về nhà họ Xa? Nếu biết, sao anh ta có thể bình tĩnh như bây giờ?
“… Ông ta tìm tôi không có chuyện gì, chỉ nói là sắp vê thành phố Tấn”
“Hết rồi?”
“Còn gì nữa? Một mình tôi không thể ngồi đó nghỉ ngơi một lát sao? Còn gì mà suy nghĩ? Cho dù suy nghĩ thì cũng liên quan tới công việc, liên quan tới sáu đứa nhỏ.”
“Chỉ có chừng đó?”
“Ừ, chỉ chừng đó thôi” Đào Anh Thy tránh tâm mắt của anh, nhìn sang một bên. Ngay sau đó cô đã bị nắm cằm, bắt quay lại đối mặt với Tư Hải Minh, đôi môi bị anh chiếm đoạt.
“Ưm!” Đào Anh Thy không nhịn được rên lên, muốn đẩy người này ra, nề hà Tư Hải Minh mạnh mẽ khiến cô không thể chống cự. Đào Anh Thy bị anh hôn đến nghẹt thở, giống như muốn nuốt chửng cô, thật lâu sau mới buông cô ra.
“Ha… Ha..” Đào Anh Thy há miệng thở hổn hển, sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt ngấn lệ.
Thấy dáng vẻ mê người của cô, Tư Hải Minh lại muốn hôn cô, bị Đào Anh Thy né tránh: “Được chưa? Anh muốn khiến tôi nghẹt thở mà chết hả?” Tư Hải Minh cọ mũi lên mặt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em đừng lo, tôi sẽ không để em chết, bất cứ kẻ nào cũng không được…”
Đào Anh Thy run lên, kháng cự đẩy anh ta ra: “Anh đứng lên được không?”
“Sợ tôi ăn em sao?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy chống cự dao động trong lòng: “Tư Hải Minh, đứng lên!” Thấy cô đỏ mặt, đôi mắt Tư Hải Minh sâu thẳm, ngón tay thô ráp lướt qua làn da mịn màng của cô.
Đào Anh Thy né tránh ánh mắt đầy xâm lược của anh ta, muốn ngồi dậy. Nhưng vừa nâng nửa người trên lên thì đã bị Tư Hải Minh hôn lên môi.
“Ưm! Anh… Làm gì… Buông tôi ra! Tôi van anh, Tư Hải Minh…”
“Còn chưa quen với tôi sao?” Tư Hải Minh nắm cằm cô, giọng nói càng khàn khàn, tràn đầy nguy hiểm. Ngay khi Tư Hải Minh kéo tay cô áp chế trên đỉnh đầu, cô buột miệng: “Tôi chuẩn bị dọn qua nhà ba tôi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.