Chương trước
Chương sau
Đầu ngón tay thô ráp của Tư Hải Minh xoa bóp ngón chân cái của cô “Hừm..” Đào Anh Thy cau mày, cằn chặt môi.
“Không bị gãy” Tư Hải Minh buông chân cô ra, đứng dậy, sau đó rời phòng.
Đào Anh Thy thu bàn chân lại, ngồi ơ trên giường.
Da thịt bị Tư Hải Minh chạm qua dường như vẫn còn ấm nóng.
Sau khi cô nhìn thấy bình thuốc xịt, tâm tình hoàn toàn thay đổi.
Cô không muốn tiếp nhận bất kỳ hành động có vẻ nhân từ nào của Tư Hải Minh nữa.
Bản tính của Tư Hải Minh sẽ không thay đổi, anh ta vẫn nguy hiểm như vậy, lọ thuốc xịt mang bên người chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, có thể xé nát cô ra bất cứ lúc nào…
Tư Hải Minh quay lại lần nữa còn cầm theo một lọ thuốc mỡ, anh ngồi xuống mép giường, đặt chân cô lên đùi mình, chuẩn bị dùng thuốc mỡ bôi lên ngón chân cô, Đào Anh Thy lập tức rút chân về: “Tôi tự làm!” rồi cướp lấy lọ thuốc trong tay Tư Hải Minh.
Không nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh, cô cúi đầu, tự mình bóp thuốc ra bôi trên đầu ngón chân của Tư Hải Minh, hiệu quả của thuốc làm cho đột nóng ở chỗ sưng đỏ vơi đi rất nhiều Nhìn rất tập trung, trên thực tế, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đang cảm nhận sự thay đối của bầu không khí Không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết ánh mắt áp bức vẫn luôn nhìn chằm chằm bên người.
Cũng không biết có phải liên quan đến bình xịt không, mà cảm giác khủng hoảng khi đối mặt với Tư Hải Minh kia lại lần nữa tràn ra.
Hay là, sợ hãi vẫn luôn có, chỉ là gần đây bị “lòng tốt” của Tư Hải Minh mê hoặc.
Lúc này, cô không muốn lại có bất kỳ tiếp xúc gì với anh *Tìm tôi có việc gì?” Tư Hải Minh phá vỡ im lặng lôi muốn nói với anh… ngày mai sau khi tan làm ở đài truyền hình, sẽ về ở trong phòng trọ của dì Hà trước” Đào Anh Thy nhẹ nhàng thoa thuốc, cảm bị nằm lấy, nhấc lên, ép cô phải đối mặt với Tư Hải Minh.
“Vì sao?” Giọng nói trầm thấp, khí thế khiến cho người ta phải kiêng dè.
“Có thể cho tôi chút thơi gian không?” “Bao lâu?” Đào Anh Thy nuốt nước bọt: “Tôi không biết…” Sau khi cô nói xong, áp suất trong không khí càng thêm trầm trọng, sự nguy hiểm không rõ.
Đào Anh Thy nhảm mặt lại, vô cùng lo lảng.
Bản thân cô đã đồng ý với Tư Hải Minh là sẽ sống ở Minh Uyển rồi, không phải sao? Ngay khi cô đang sợ hãi chờ đợi Tư Hải Minh nổi giận, lọ thuốc trên tay liền bị Tư Hải Minh cầm đi Sau đó, chân bị lôi qua, đặt trên đùi anh.
Từ Hải Minh bóp thuốc mỡ ra, lòng bàn tay lại xoa trên đầu ngón chân của cô.
“A..” Đào Anh Thy hít vào một hơi, chân muốn trốn thoát.
Nhưng bàn tay của Tư Hải Minh lại tóm lấy chân cô, sức lực rất lớn, vốn không thể trốn thoát.
“Ngài Hải Minh, ngài đang trả thù tôi đấy à?” Đào Anh Thy thở gấp một hơi.
“Tôi mà muốn trả thù thì ngón chân của em đã gẫy rồi”
Đào Anh Thy cắn môi nhẫn nhịn, không phải là dùng lực mới co hiệu quả à? Cô nhìn vào một bên mặt sắc bén của Tư Hải Minh, lạnh lẽo lại cứng rắn..
Sau một phút, Tư Hải Minh liền buông chân cô ra, lườm cô một cái: “Cho em một tuần.” Nói xong thì rời khỏi phòng Đào Anh Thy ngây người, nghĩa là một tuần sau, mặc kệ cô có nghĩ rõ hay không, cuối cùng vẫn bị Tư Hải Minh ép quay về Minh Uyển ư.
Cô không có tâm trí để nghĩ về điều này bây giờ, cô ấy muốn điều tra Đào Hải Trạch một mình Đào Anh Thy nhìn điện thoại bên cạnh, một lúc sau mới nhấc máy gọi vào số của Đào Hải Trạch.
Đầu dây bên kia kêu lên hai tiếng rồi có người nghe: “Là con sao, Anh Thy?” “Là tôi đây” “Không ngờ con sẽ gọi cho ba, ba bất ngờ quá.” Đào Hải Trạch không kiềm chế được vui sướng.
“Ngày đó đì Hà gặp ông, hai người đã nói gì?” Giọng nói của Đào Anh Thy bắt đầu nghẹn ngào: “Dì ấy đã gọi cho tôi vào ngày xảy ra tai nạn, gọi ba cuộc mà tôi không nhận, trong lòng vẫn luôn áy náy… nếu như gì ấy nói với ông điều gì.
Có lẽ tôi có thể suy đoán được lúc đó dì ấy gọi cho tôi muốn nói gì…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.