Chương trước
Chương sau
Đào Anh Thy ngoảnh mặt nhìn nghĩa trang càng ngày càng xa qua cửa kính xe, cụp mắt xuống, cô không khóc nhưng nước mắt lại tự dưng rơi xuống, nhỏ giọt trên mu bàn tay.
Như sợ bị người khác nhìn thấy, cô vội vàng muốn lau đi.
Nhưng tay còn chưa động, một bàn tay khác đã nắm chặt lấy, cảm giác thô ráp, mạnh mẽ khiến cánh tay cô run nhè nhẹ.
Tay Tư Hải Minh vòng ra sau gáy Đào Anh Thy, ép cô nhìn về phía mình.
Đào Anh Thy không muốn để Tư Hải Minh nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt mình, vừa định tránh né, liền bị một tay khác của Tư Hải Minh nắm lấy cằm.
“Tôi… Đào Anh Thy vừa định nói chuyện, gương mặt của Tư Hải Minh lại tới gân, chóp mũi cao cọ vào mũi của Đào Anh Thy, khiến cô quên cả mở miệng, ngay cả nước mắt cũng đọng lại.
Cô cho là Tư Hải Minh muốn hôn mình nhưng lại dùng lại trong gang tấc.
“Người chết không thể sống lại, không cho khóc nữa” Tư Hải Minh trâm thấp nói.
Đào Anh Thy hiểu đạo lý này, cũng biết dì Hà không hi vọng cô cứ mãi đau khổ.
Cô chỉ là không khống chế nổi mình.
“Ngủ một lát đi” Tư Hải Minh kéo mặt cô áp vào trong ngực mình.
Đào Anh Thy thật theo dựa vào lông ngực rắn chắc của anh, nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Hai hôm nay, mặc dù Đào Anh Thy không làm gì, đều do Tư Hải Minh cho người đi sắp xếp nhưng cô vẫn cảm thấy cả thể xác và tỉnh thần đều mệt mỏi, bởi vì dì Hà đi khiến cho tinh thần cô chịu đả kích…
Đào Anh Thy không ngờ tới vào lúc này, người ở bên cạnh mình là Tư Hải Minh.
Cái người chỉ đàn ông nguy hiểm chỉ làm cho cô thấy sợ hãi.
Cô cảm thấy mình nên chọn ở lại Minh Uyển…
Cho dù là vì sáu đứa nhỏ, cô hi vọng bọn họ sẽ luôn thật vui vẻ.
Buổi tối Đào Anh Thy liền ở lại Minh Uyển chăm sóc lũ nhóc, dỗ dành chúng đi ngủ.
Không biết bọn chúng có phải cảm giác được gì không, vậy mà không năn nỉ kể chuyện trước khi đi ngủ nữa, lôi kéo chăn nhỏ của mình đi ngủ.
Đào Anh Thy ngẩn người, sau khi hoàn hồn mới phát hiện sáu đứa nhỏ đã xếp hàng ngủ xong.
Đào Anh Thy cười, nhìn bọn chúng, trong lòng ít nhiều cũng được an ủi.
Cô biết, người chết không thể sống lại, người sống không thể tiếp tục sống mãi trong đau khổ, con đường phía trước vẫn còn phải đi tiếp.
Bầu không khí lại bị xâm chiếm, Đào Anh Thy còn chưa kịp phản ứng, Bảo Hân đã reo lên: “Ba ơi”
Đào Anh Thy quay sang, nhìn Tư Hải Minh đột nhiên xuất hiện trong phòng, ánh mắt lại liếc đi chỗ khác.
“Sao còn chưa ngủ?” Tư Hải Minh nghiêm giọng nói.
“Ba và mẹ ngủ chung với bọn con sao?” Bảo Hân hỏi.
Ánh mắt thâm trầm của Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy: “Đi tắm rửa đi” Đào Anh Thy nhìn đám nhóc vẫn mở to mắt, biết Tư Hải Minh ở lại chỗ này, liền nói: “Mẹ đi tắm trước, sau đó lại tới nhé.” “Vâng ạ!” Sáu đứa nhỏ cho là mẹ tắm xong sẽ ngủ chung, một lòng đồng ý.
Đào Anh Thy trở về gian phòng của mình, cầm áo ngủ đi tắm.
Đứng trước gương, nhìn vẻ mặt của mình.
Ban ngày khi ở trên xe đã ngủ rồi, trạng thái tinh thần khá tốt, có điều nỗi đau tích tụ trong lòng vẫn còn quá nhiều.
Đào Anh Thy thở sâu một hơi mới tốt chút ít.
Cô quay người cởi quần áo, đứng dưới vòi hoa sen tắm gội, từ đầu đến chân đều ướt đẫm.
Đào Anh Thy đứng ở đó không nhúc nhích, mặc cho nước xối.
Cả đời dì Hà vất vả, bị ba mẹ ruột vứt bỏ, không có được tình thân ấm áp, mãi sau khi bà nội qua đời vẫn luôn sống một mình. Đào Anh Thy cảm thấy vận mệnh của cô và dì Hà thật giống nhau.
Tai nạn thích chọn người dễ bắt nạt sao? Cửa phòng tắm bị đẩy ra, cơ thể Đào Anh Thy run lên, không cần quay đầu cũng biết là ai tới.
Cảm giác áp bách tới gần, cơ thể nóng bóng tráng kiện bao phủ lên.
Hô hấp của Đào Anh Thy như ngừng lại, không dám quay đầu.
Cô cảm thấy mình không chỉ không thể lùi lại, ngay cả tinh thần đều như bị một tấm lưới vô hình vây khốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.