Chương trước
Chương sau
“Cái gì em cũng làm, giữ lại những người khác có tác dụng gì chứ?” Tư Hải Minh lên giọng uy hiếp.
“Chỉ hôm nay thôi, dù sao hôm qua tôi đã đồng ý rồi” Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh lạnh mặt nhìn cô, sau khi im ắng một hôi thì đứng dậy: “Tôi đi” Đào Anh Thy hoang mang khó hiểu.
Nhìn Tư Hải Minh rời giường, rửa mặt, thay quần áo, rời khỏi phòng.
Đào Anh Thy ngôi trên giường hoàn toàn mơ hồ.
Tư Hải Minh có ý gì ? Anh đi? Đi làm cái gì? Đào Anh Thy có chút không yên lòng, xuống giường, cùng đi theo ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng liên nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang chạy tới.
“Mẹ ơi!” Sáu đứa nhỏ mặc đồ ngủ, bên hông còn buộc dây lưng, cột vào cái bụng tròn trịa.
Từ xa nhìn lại cứ như mấy viên thịt lăn về phía này, ngốc nghếch mà đáng yêu.
Có điều chạy đến chỗ Tư Hải Minh mới phát hiện người trước mặt không phải.
“AI Không phải mẹ, là ba!” Bảo Vỹ nói.
“..” Tư Hải Minh.
“Mẹ bảo sẽ tết tóc cho con!” Bảo Hân ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, nói.
“Con cũng muốn!” Bảo Vỹ nhảy nhót.
“Còn… còn con nữa.” Bảo My hai mắt rưng rưng.
Đào Anh Thy vừa định đi ra, liên nghe Tư Hải Minh nói: “Ba giúp các con tết, đi thôi!” “..” Đào Anh Thy sững sờ nhìn Tư Hải Minh dẫn theo sáu đứa nhỏ rời đi, cảm giác như mình nghe nhầm rôi.
Bảo My là một bé gái đáng yêu, chỉ cân chải chải vuốt vuốt một chút cũng không phải việc gì khó.
Nhưng Bảo Hân vẫn giữ nguyên bím tóc, Bảo Vỹ thì tóc hơi xoăn, Tư Hải Minh thật sự muốn làm? Đào Anh Thy đi theo, đứng trước cửa phòng sáu đứa nhỏ, khẽ nhô đầu vào nhìn.
Trong phòng, mấy đứa con trai đang chơi với nhau, Bảo Nam cầm súng bắt khắp nơi, Bảo Long thì chạy vòng vòng, phe phẩy thanh kiếm nhựa trong tay, miệng nhỏ còn hô to, sức sống tràn đầy.
Bảo An thì đang đứng cạnh cho người hầu thay quần áo, trong lòng lại hướng về phía Bảo Nam và Bảo Long, nhìn đáng vẻ uy phong của hai đứa, ánh mắt cũng sáng lên.
Tư Hải Minh ngôi trên ghế sô pha, dùng lược chải tóc cho Bảo Hân.
Mắt đen chăm chú, vẻ mặt cứng ngắc.
Dường như anh không phải đang ngồi chải tóc cho con gái, mà đang đứng trước một công trình lớn nào đói! Tư Hải Minh làm việc này có chút không phù hợp với thân phận người đứng đầu của tập đoàn Vương Tân, cho nên khi Đào Anh Thy lén lúc quan sát, bị dọa sợ đến ngây người.
“AI Ba ơi, đau quái” Bảo Hân la lên.
Tay Tư Hải Minh cứng lại, giảm bớt lực tay đi.
Một lúc sau…
“AI Ba ơi, vừa đau vừa nhức!” Bảo Hân lại lên án.
Không chỉ có tay Tư Hải Minh cứng ngắc, cả người anh cũng cứng đờ lại, động tác lần nữa thả nhẹ.
Lại thêm một lúc nữa…
“Ôi, ba ơi, vẫn đau…” Tư Hải Minh nhíu mày, lực tay anh đã rất nhẹ rồi, sao lại còn đau? Anh ngước mắt, nhìn Bảo Vỹ và Bảo My trốn sau lưng người hầu, vẻ mặt kinh khủng nhìn mình.
Đào Anh Thy đứng ngoài thấy bộ dạng đáng thương đến sắp khóc của Bảo Hân, thực sự không đành lòng, đi qua nói: “Để tôi làm.” “Không cần..” Vẻ mặt Tư Hải Minh lại càng lạnh hơn, mắt đen sắc bén, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Sau đó, sợi tóc trực tiếp từ trong tay anh rụng xuống, rơi trên mặt đất.
Bầu không khí nhất thời im lặng.
Người hầu nhặt sợi tóc lên, Đào Anh Thy nhận lấy: “Anh còn không buông tay, Bảo Hân sẽ khóc đấy.
Đúng lúc đó, Bảo Hân quay gương mặt bánh bao của mình lại, nước mắt đầm đìa nhìn Tư Hải Minh: “Ba ơi, con thật sự muốn khóc…” Còn khịt mũi một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.