Đây không thể là Minh Uyển, Minh Uyển không gần biển.
Nếu như không nhầm thì nơi này chính là biệt thự ven biển của thành phố, tấc đất tấc vàng, gia đình giàu có hạng hai hoặc hạng ba chưa chắc đã mua được.
Chứ nói chi đến biệt thự lớn ba tầng.
Đối với sự giàu có và quyền lực của Tư Hải Minh, điều đó năm trong tâm tay.
Vậy thì không cân nghĩ nữa, Tư Hải Minh đưa cô tới đây.
Cảm giác không gian lại bị xâm lấn, hơi thở quen thuộc sau lưng khiến tâm trạng cô khựng lại.
Quay người, thân hình đen kịt của Tư Hải Minh khiến ánh mắt cô khẽ run lên.
“Sao lại đưa tôi tới chỗ này?” Đào Anh Thy hơi cụp mắt xuống: “Hay là… về Minh Uyển đi!” “Nhất định phải trở về à?” Tư Hải Minh cất giọng trầm thấp hỏi.
“Con không thấy dì Hà, cũng không thể không thấy chúng ta được… tôi không sao.”
Đào Anh Thy hít một hơi thật sâu, nhìn vê nơi xa, nước mắt lại đang lên: “Dì Hà cũng không hi vọng tôi sẽ bỏ mặc con…” Mắt đen của Tư Hải Minh hơi trùng xuống, tiến tới nắm lấy cằm cô, đẩy cô dựa vào lan can: “Vậy thì về…” Tiếng nói vừa dứt đã hôn lên một Đào Anh Thy.
Ánh mắt Đào Anh Thy run run, hô hấp và cảm xúc bị khống chế.
Xe chạy vào Minh Uyển.
Đào Anh Thy bước xuống khỏi xe, liên nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang chơi đùa.
“Mẹ ơi!” Chúng lại giống như mấy quả bóng tròn dính lên người Đào Anh Thy, ôm lấy cô không buông.
“Mẹ ơi, bọn con vẫn luôn chờ mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/845487/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.