“Gì cơ? Thành phố ư?”
“Ừm, ông ta ở thành phố, không biết tới đây làm gì hay là..vì biết tôi ở đây nên mới tới.” Đào Anh Thy không biết gì hết. Cô đã sức cùng lực kiệt vì ba mẹ mình. Mặt khác lại còn phải đối phó với tên ác quỷ Tư Hải Minh này nữa…
“Thế ông ta có làm gì cô không?” dì Hà hỏi.
“Không, ông ta nói cái gì mà đại loại như xin lỗi tôi, bảo tôi đừng ghét ông ta…” Đào Anh Thy lắc đầu, cô cảm thấy thật nực cười.
Hai chữ xin lỗi thì có thể giải quyết hết được một số chuyện ám ảnh sâu trong tâm trí người ta hay sao? Chẳng biết phải làm sao mới có thể xóa nhòa được những ám ảnh đó…
“Tôi nghĩ cô đừng để ý đến ông ta! Suốt bao năm thì chẳng hỏi han gì cô, bây giờ bày ra cái vẻ người ba tốt làm gì?” dì Hà tức giận nói.
“Tôi biết, bản chất không phải là thứ có thể thay đổi.”
Dì Hà nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô rồi nói: “Đừng buồn rầu vì chuyện này nữa, cô nghỉ ngơi đi. Có muốn ăn gì không tôi nấu cho”.
“Tôi không muốn ăn gì cả, chẳng có tâm trạng ăn uống”, Đào Anh Thy nói. Sau đó cô bỗng nhớ ra điều gì đó nên hỏi: “Bao giờ sáu đứa nhóc về? Tôi nhớ mấy đứa nó rồi.”
“Lát nữa là về tới nơi rồi. Nhưng cô có cần nghỉ ngơi chút không? Cô còn
sức không?” “Không sao, tôi đỡ nhiều rồi”.
“Thế tôi xuống xem sao. Bao giờ mấy đứa về tôi sẽ dắt tới phòng cô”.
“Được”.
Sau khi dì Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/845393/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.