Đào Anh Thy tức đến mức bật cười.
Cô giả vờ cao thượng ư? Cô chọc bà ta tức chết sao?
Không biết ai mới làm ai tức chết đây.
“Mẹ về đi, về sau đừng bao giờ xía vào chuyện của con nữa.” Đào Anh
Thy từ chối ý tốt của bà ta.
Hai người nói chuyện không hợp, cứ tiếp tục như vậy chỉ dẫn đến cãi nhau thôi.
Dù có cãi nhau mãi, cũng không thể thay đổi quan niệm đã cắm sâu vào gốc rễ của Liêu Ninh được.
“Con cứ suy nghĩ cho kỹ đi!” Liêu Ninh dùng giọng điệu thấm thía của người từng trải nói rồi mới rời khỏi đó.
Đào Anh Thy mệt mỏi ngả người vào sofa, cô không muốn suy nghĩ nữa.
Cô không muốn nói chuyện với Liêu Ninh thêm một lần nào…
Mong bà ta đừng đến làm phiền cô.
Trên đường về, Liêu Ninh càng nghĩ càng tức, bà ta không biết Đào Anh
Thy nghĩ gì? Nó không hiểu chuyện nên ngày trước mới đi gửi nuôi con mình, bây giờ càng lúc càng không biết điều.
Chuyện này thì khác gì cái bánh rơi từ trên trời xuống đâu?
Nó không đi cướp, mà còn từ chối à?
Liêu Ninh đang tức đến mức không biết làm gì, di động bỗng vang lên. Đó là một dãy số lạ, bà ta nhận điện thoại: “Alo, xin hỏi ai vậy ạ?”
“Là tôi.”
Liêu Ninh bỗng chốc không nhận ra đó là giọng của ai: “Ai vậy?”
“Sao, bây giờ còn không nhận ra giọng của chồng trước hả?” Đào Hải
Trạch vừa cười vừa hỏi.
“..” Liêu Ninh không thể tin được.
Trong biệt thự Phong Uyển, sáu đứa bé nằm trên giường không ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/845374/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.