Đào Anh Thy chưa từng nghĩ sẽ gây cho dì Hà nhiều rắc rối như vậy.
“Cô nói cái gì vậy? Nói như vậy là muốn xem tôi là người ngoài sao, dù sao thì tôi cũng chỉ có một mình, ở đâu mà không giống nhau chứ? Ở cùng cô, còn có mấy đứa nhỏ, tôi mới cám thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng” Dì Hà nói.
Bây giờ Đào Anh Thy bói cái gì cũng đều rõ ràng là vô lực, chỉ có thể đặt ý tốt của đi Hà vào trong lòng, nhớ kỹ, phải đối tốt với dì. Sau khi Bảo My truyền hai bình thuốc, thì giảm sốt, mới rời khói bệnh viện. Năm đứa nhỏ lại bị gọi dậy.
Thật sự là đáng thương cho đám nhỏ. Một buổi tối mà bị gọi dậy mấy lần liền. Còn may, đám nhỏ rất ngoan, không khóc không quấy, cùng mẹ ngồi vào xe.
Đào Anh Thy vẫn gọi xe riêng. Sau đó trực tiếp lái xe đến nhà trọ tư nhân mà cô tìm được. Đó là một vùng ngoại ô cách xa thành phố. Chỉ mất chưa đầy một giờ đồng hồ là đến nhà trọ rồi.
Lúc đến nhà trọ đã là mười hai giờ tối.Chủ của nhà trọ là con gái, rất giỏi nói chuyện. Cái tốt ở nhà trọ chính là bên trong cái gì cũng có, còn có phòng bếp đầy đủ đồ đặc, giống như nhà thuê lúc trước ở thủ đô.
Hai phòng, dì Hà ngủ một phòng, Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ ngủ một phòng.
Khi Đào Anh Thy bò lên giường, sáu đứa nhỏ đã ngủ say rồi.Đào Anh Thy nhìn nhà trọ tám mươi mét vuông, thật sự muốn ở lại đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/845341/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.