Chương trước
Chương sau
“Vậy được rồi, giúp thì giúp. Chỉ lần này thôi đấy”
Đào Anh Thy vừa cúp điện thoại xong thì nói với dì Hà: ”Dì Hà, tối nay đì về chỗ ở, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai quay lại nhé"
Dì Hà cười: "Cô đang làm gì vậy?"
"Là cô gái trước đây, cô ta biết chuyện đứa trẻ, tôi vẫn luôn nghĩ cách."
"Được rồi, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi”
"Ừ*
Nửa tiếng sau, Võ Ái Nhi đến.
Đào Anh Thy ra mở cửa, ngay khi Võ Ái Nhi bước vào, sáu đứa trẻ đang chơi cùng nhau nhìn cô †a.
Võ Ái Nhi nhìn thấy Bảo Hân và Bảo Vỹ, có chút phòng bị nhìn bọn nhỏ, bóng đen tâm lý lần trước vẫn còn.
Nghiêm túc mà nói, cô ta không thích trẻ con nhất.
Nếu không phải vì Tư Hải Minh, cô ta đã không chịu cái tội này.
“Mời ngồi” Đào Anh Thy lẻ phép chào hỏi.
Võ Ái Nhi bước tới, ngồi xuống. Trong nhà quả thật chỉ có Đào Anh Thy và Sáu người con.
Đến bây giờ cô ta vẫn chưa hiếu tại sao Đào Anh Thy lại có sáu đứa con và quan hệ giữa họ là gì?
Nếu không biết thì tưởng đây là một trường mẫu giáo.
Đào Anh Thy đi rót nước cho cô ta, Bảo Hân gái chạy tới, ngửa mặt nhìn Cô ta.
Võ Ái Nhi ngay lập tức bảo vệ váy của mình.
Đừng có lại nhỏ nước mũi lên đây.
Bảo Nam mở to mắt nhìn cô ta: "Cháu biết cô."
Bảo Hân: "Cô thật mềm mại”
Bảo Vỹ: "Sao cô lại đến đây? Cô là bạn của mẹ cháu sao?"
Bảo Long: "Là bạn tốt ạ?"
Bảo My: "Là... thế ạ?"
Bảo An tỏ vẻ đang suy tư: "Ừm..."
Lần đầu tiên Võ Ái Nhi bị sáu đứa trẻ vây quanh, chúng nhỏ bé và mềm mại, cảm giác như thể chỉ cần vừa đụng vào, chúng sẽ bị tổn thương, cũng không biết phải đối phó thế nào nên cỏ ta cứng đờ người.
Bây giờ cô ta vô cùng hối hận khi đến nơi này.
Đào Anh Thy bưng nước đi tới: "Các con phải ngoan ngoãn. Đừng nghịch ngợm"
Võ Ái Nhi nhìn nước được đua qua, thực sự không muốn uống nó. Tuy nhiên, bị sáu cặp mắt trong sáng và tò mò nhìn vào, cô ta không tiện từ chối, chỉ có thể nhận lấy rồi hỏi: "Tôi sẽ ở đây bao lâu?"
“Đợi đến khi chúng ngủ”
Đào Anh Thy nói: "Cô ở đây giúp tôi xem bọn chúng, tôi vào trong thu dọn quần áo, sẽ nhanh chóng chuấn bị xong"
Nói xong, cô thực sự trở về phòng.
Bảo Nam cầm súng đồ chơi lao đến trước mặt Võ Ái Nhi: "Cô ơi, cháu chơi game rất giỏi, cô là yêu quái, cháu đánh quái cũng rất giỏi đó-
*Cháu cũng muốn chơi" Bảo Long vung tay lên.
Những người khác không phản đối, háo hức nhìn chằm chằm vào Võ Ái Nhi.
Vẻ mặt của Võ Ái Nhi không được tốt lắm: "Tại sao tôi phải là yêu quái mà không phải nhóc?”
“Cô, cô không chơi với bọn em ạ?" Bảo Nam hỏi.
Võ Ái Nhi nhìn vẻ mặt buồn tủi của sáu đứa trẻ, chọc khóc bọn nó thì có ích gì chứ.
Cô ta chịu đựng rồi lại chịu đựng: "Được, tôi sẽ chơi với cháu"
Dù sao cũng đã đến rồi, cứ coi như nhiệm vụ đi.
Tuy nhiên, nhiệm vụ này không hề bình thường, đối với Võ Ái Nhi, đó là một thảm họa.
“Tiêu diệt lũ quái vật, nhanh lên nào” Bảo Nam dẫn đầu, năm đứa nhỏ lao tới.
"Đánh quái vật”
"Đánh"
Võ Ái Nhi, người đang ngồi trên tấm ván xốp, ngay lập tức bị choáng ngợp bởi sáu đứa trẻ.
*“A” Võ Ái Nhi gần như phát điên.
Đào Anh Thy bước ra khỏi phòng, nhìn nhóm người họ, nói: "Vui vẻ không?"
Cô lấy điện thoại ra và quay video bọn họ.
Sau khi chơi trò đánh quái xong, Đào Anh Thy rủ họ đi tầm.
Con trai và con gái chia ra hai nhóm tắm. Võ Ái Nhi cũng bị Đào Anh Thy sai sử làm việc.
Cô ta nghĩ răng sau khi chúng tắm rồi đi ngủ thì cô ta có thể về Không ngờ lại còn phải tiếp tục chơi trốn tìm với chúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.