Chương trước
Chương sau
Nhưng không.
Buổi tối hôm nay lại yên tĩnh giống như là Tư
Hải Minh không hề tồn tại.
Trước khi cuồng phong đến thì mặt biển đều là
yên bình như thế này sao?
Mấy ngày nay Đào Anh Thy trong lòng run sợ
quá mức, làm việc cũng thường xuyên mất tập
trung.
Ngày nghỉ, Đào Anh Thy ở nhà với sáu đứa nhỏ.
Sáu đứa nhỏ ngoan ngoãn mà ngồi thành hàng
Đào Anh Thy và mấy đứa nhỏ mặt đối mặt, bên
cạnh cầm một cái bảng nhỏ màu đen.
“Hôm nay lên lớp cô giáo dạy cho các con viết
biết chữ” Đào Anh Thy dùng cây gỗ nhỏ gõ lên
bảng đen,
Bảo Nam lập tức kháng nghị: “Không phải cô
giáo mà là mẹ!
Bảo Vỹ: “Là mẹ!”
Bảo Long: “Mẹ?
Bảo My muốn khóc: “Là… là mẹ”
Bảo Hân: “Con muốn mẹ-”
Bảo An: “Mẹ”
‘Đào Anh Thy chảy mồ hôi, cô đây không phải
thay thế một chút thôi mà.
“Được rồi, là mẹ. Hôm nay mẹ dạy các con biết
chữ, được chứ?”
“Được ạ” Bảo Long giờ hai tay, rất là tán thành.
Năm đứa nhỏ khác cũng phụ họa theo.
“Mẹ sẽ điểm danh, Bảo Nam” Đào Anh Thy gọi.
“Có7 Bảo Nam lập tức đứng lên, dáng vẻ rất vui vẻ.
“Bảo Vỹ”
“Mẹ con ở đây? Bảo Vỹ ôm gấu nhỏ.
“Bảo Long”
“Me ở đây” Bảo Long giơ tay lên, áo kéo lên trên
đẻ lộ ra cái bụng nhỏ tròn tròn.
Đào Anh Thy nhìn thấy trái tim ngứa ngáy, rất
muốn lên vỗ một cái. hì hì
Đào Anh Thy hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt của
Bảo My đáng thương nhìn cô suýt khóc. Dường như
không rõ vì sao tên của mình không được đếm.
“Mẹ.”
“AI đến đây, đến đây. Bảo My” Đào Anh Thy
cười tùm tỉm, giọng hô lên.
Bảo My vội vàng đứng dây, hai nắm tay nhỏ che
phía dưới miệng nhỏ: “Mẹ, con… con ở đây”
“Bảo Hân”
Hai bím tóc nhỏ của Bảo Hân đung đưa, một
bàn tay nhỏ giơ lên đỉnh đầu: “Mẹ, con cũng ở đây”
“Ừ, rất tốt. Tên cuối cùng, bạn nhỏ Bảo An””
Bảo An trong tay cầm bình sữa nhỏ, cái miệng
nhỏ nhắn mở to thành hình chữ O: “Mẹ, con ở đây”
“Ừ, sáu bé toàn bộ tới rồi, như vậy kế tiếp chính
là dạy các con biết chữ” Đào Anh Thy cầm lấy viên
phấn viết lên bản đen một chữ rồi hỏi: Ai biết đây là chữ gì?”
Bảo An ánh mắt nhất thời sáng lên, sau đó kẹt
ở đó, tiếp theo vẻ mặt ảm đảm lại.
Đào Anh Thy, đây là nhìn thấy quen mắt những
nghĩ không ra sao?
“Mẹ, mấy nét này là chữ nhân ‘người’ ạ” Bảo Vỹ trả lời.
“Bảo Vỹ trả lời đúng rồi, chính là chữ người, mọi
người phải nhớ kỹ”
Bảo Vỹ được khen ngợi rất vui vẻ.
Đào Anh Thy ở trên chữ nhân ‘người viết một
nét rồi hỏi: “Đây lại là chữ gì?”
Bảo Long giành trả lời: “Là…chữ đại ạ”
Như vậy, mẹ lại thêm một nét đây?” Đào Anh
Thy ở bên dưới chữ đại thêm một nét bên dưới rồi hỏi
Lần này cả sau đứa nhỏ đều thấy khó mà dừng lại.
Bảo An bộ dạng trầm tư lập tức ánh mắt sáng lên.
Đào Anh Thy kinh ngạc, Bảo An lại có thể biết
chữ này sao? Trước kia cũng chưa từng dạy cậu
mà. Hơn nữa cậu bé là nhỏ nhất trong sáu đứa nhỏ.
Trong lúc nội tâm cô vô cùng tự hào thì nhìn
thấy Bảo An đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn chằm
chằm dưới thân. Sau đó ngẩng đầu lên liền muốn nói.
Đào Anh Thy lấp tức như sét đánh ngang tai mà
tiến lên, che miệng nhỏ mở ra của Bảo An.
“Ê?” Bảo An ngẩn người.
“Ngàn vạn lần đừng nói ra, tuyệt đối không phải như con nghĩ”
Dì Hà đang đi trên hành làng vừa phơi quần áo vừa cười.
Đào Anh Thy buông miệng nhỏ của cậu ra, quay
lại chỗ ngồi.
Bảo Nam nhớ ra rồi nói: ‘Mẹ, đây là chữ thái
thái trong thái dương”
‘Đào Anh Thy vui sướng, quả nhiên là bé đầu
tiên từ trong bụng ra chính là không giống nhau.
“Oa, Bảo Nam trả lời đúng rồi, chính là thái, thái
trong thái dương. Con giỏi quá. Vậy chúng ta bây
giờ đã biết chữ Thái rồi. Các con viết lại một chút,
đem chữ đó viết ra để mẹ nhìn xem”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.