Chương trước
Chương sau
"A! Anh làm gì?"
"Tôi làm gì à? Cô nói đúng, tôi có hứng thú với cô, cũng muốn tiếp cận cô, thậm chí còn muốn có được cô. Bây giờ vừa khóe, đồ ăn đã dâng tới miệng, tôi không ăn thì quá ngu rồi còn gì?” Vẻ mặt của Từ Hạo Bân trở nên gian xảo.
"Anh điên rồi sao? Buông ra!" Đào Anh Thy hất tay anh ta ra.
Từ Hạo Bân bị đẩy ra lại tiến đến ôm chặt có, đè cô xuống đất.
"A!" Đào Anh Thy ngã trên đất, lập tức giãy dụa: "Anh thả tôi ra, anh dám đụng vào tôi thử xem!"
"Dù sao tôi đã thành thế này, còn có gì không dám." Từ Hạo Bân liền tóm lấy khăn mặt nhát vào miệng cỏ.
"Ưm ưm!"
Sao đó anh ta trói tay cô lại.
Cột chặt rồi thì gọi điện đến quầy lễ tân.
Lễ tân sắp xếp cho anh ta một gian phong, Từ Hạo Bân liền vác Đào Anh Thy ra khỏi phòng bao, đến gian phòng trên lầu.
"A" Đào Anh Thy bị thn đấy lên giường: "Từ Hạo Bân, chẳng lẽ tôi nói sai à? Anh thật sự cho rằng có quan hệ tốt với nhà họ Tư thì có thể tránh được tai ương sao? Không thể nào! Anh nhìn nhà họ Từ bây giờ đi, còn không đáng để Tư Hải Minh để mắt tới!"
"Dù sao cũng không còn gì cả, có được cô, cũng coi như không tệ!" Từ Hạo Bân hung hăng cởi quần áo của mình, ném áo khoác qua một bên. Đào Anh Thy đứng dậy chuẩn bị chạy, liền bị Từ Hạo Bân bắt lấy.
"A!" Tay cô bị trói nên đành dùng chân đạp, đá vào bắp chân của Từ Hạo Bân.
Từ Hạo Bân bị đau, dùng sức đẩy Đào Anh Thy một cái.
Đào Anh Thy mất thăng bằng, ngã xuống đất.
"A!" Cả người cô bị quảng phát đau, lạnh lùng nhìn Từ Hạo Bân: “Anh chính là cái đồ bỏ đi!"
"Mẹ kiếp, tao sẽ cho mày biết tao có phải đồ bỏ đi hay không, mẹ nó, tao sẽ chơi chết mày!" Từ Hạo Bân đạng chân ở trên người cô, đè ép, dùng sức xé quần áo Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy nghẹn ngào kêu to: "Cứu với!"
Sau đó cắn một cái vào tay Từ Hạo Bân.
"A! Đồ chết tiệt! Từ Hạo Bân rút tay về, thấy trên tay có một đấu răng thật sâu thì tức đến trực tiếp bóp cố Đào Anh Thy.
"Ưm..." Đào Anh Thy khó chịu nức nở, cô sảp chết rồi, gương mặt trắng nõn đỏ lên.
Từ Hạo Bân tức đến mất đi lý trí lực trên tay càng lúc càng lớn.
Đào Anh Thy vùng vẫy giãy chết, chân đá trên sàn nhà.
Đào Anh Thy đang chờ, chờ Tư Hải Minh đến.
Anh không xuất hiện, cô có ý khiêu khích Từ Hạo Bản sẽ còn có ý nghĩa gì nữa?
Cô đến quán bar tham gia tiệc, anh chắc chắn biết.
Cho nên có hai kết quả, một là Tư Hải Minh không tới quán bar, hai là anh tới.
Đào Anh Thy đánh cược Tư Hải Minh sẽ xuất hiện.
Nếu anh không tới thì quả là phí công nhọc sức.
Ngay khi Đào Anh Thy tưởng mình chỉ còn một hơi cuối cùng, sắp không trụ được nữa, tiếng quẹt thẻ cửa ra vào lại vang lên, cửa lập tức bị đá tung.
Từ Hạo Bân ngơ ngác một chút, sau đó quay đầu liền bị Tư Hải Minh đá trúng mặt, anh ta bị đạp bay ra ngoài, hung hăng đập vào vách tường, sau đó ngã xuống đất, một lúc lâu không đứng lên được.
Cổ của cô vừa được buông lỏng, khí ô xy lập tức tràn vào phổi, khiến Đào Anh Thy ho khan không ngừng.
Khu khụ khụ...
Đào Anh Thy chật vật được Tư Hải Minh ôm vào trong lòng, ánh mắt mê man nhìn anh, trong mắt vẫn còn nước mắt sợ hãi.
Tư Hải Minh ôm cô, ngước mắt, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Từ Hạo Bân đang ở góc tường.
Vệ sĩ tiến đến, một tay tóm tóc Từ Hạo Bân nhấc lên, một tay liền nắm vào cổ của Từ Hạo Bân.
Với cách làm vào sức mạnh đó, Từ Hạo Bân nhất định sẽ chết.
Đào Anh Thy thấy thế, dùng sức đấy Tư Hải Minh ra: "Dừng tay!" vừa mở miệng, cổ họng lại đau đớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.