Chương trước
Chương sau
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, liên quan tới việc có thể chọc giận Tư Hải Minh,
đại khác có ba hướng: một là sáu đứa nhỏ, hai là Tư Viễn Hằng, bà là Liêu Ninh.
Sáu đứa nhỏ thì không thể rồi, nếu như biết đến sự tồn tại của sáu đứa nhỏ,
thì bây giờ cô cũng không xuất hiện ở đây một mình.
Tư Viễn Hằng? Gần đây cô không tiếp xúc với anh ấy.
Vậy chỉ còn lại Liêu Ninh, hai ngày trước cô có gặp mặt Liêu Ninh…
“Tôi… trước đó tôi gặp mặt Liêu Ninh là vì bà ấy mưu tính chuyện của tôi,
chưa ăn cơm đã rời đi rồi, đến bây giờ cũng không có liên lạc” Đào Anh Thy nói.
“Hết rồi?”
Đào Anh Thy sững sờ, còn nữa à?
“Nếu để cho tôi nói ra thì cô đừng mong ra khỏi hầm rượu.”
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy, ánh mắt mang theo sự hung tàn.
Đào Anh Thy càng thêm luống cuống, một bên tay còn đang phát run.
Cô nói không đúng à? Còn có chuyện khác nữa…
Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện cảnh tượng ngày đó đi ăn cơm ở nhà họ Tư.
Hô hấp của cô như ngừng lại, không lẽ là… chuyện này?
Nhưng sao Tư Hải Minh lại biết? Liêu Ninh đã hứa là sẽ không để
cho Tư Hải Minh biết rồi. Với cả ngày đó cô cũng không đeo vòng tay…
Là chuyện này sao?
Nhưng nếu như không đúng thì chẳng phải cô chưa đánh đã khai sao?
Dưới lực áp bức mạnh mẽ của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy lựa chọn nói,
dù Sao thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
“Tôi… tôi nói, trước đó tôi… tôi có qua nhà họ Tư… ăn cơm.
Nhưng mà tôi đã nói với bọn họ là chỉ một lần, tôi không muốn bọn
họ lại làm phiền tôi nên mới đồng…” Đào Anh Thy còn chưa nói xong.
“Cô muốn chết à!” Tư Hải Minh nối giận, tay dùng sức quệt qua,
bình rượu và ly trên bàn choang một tiếng, rơi xuống đất vỡ nát,
âm thanh vang vọng chói tai. Mảnh vỡ bản tung tóe khắp nơi,
có mảnh còn rơi vào chân cô, dọa cô sợ vội bước lùi lại.
“A!” Sắc mặt cô trảng bệch nhìn mảnh vỡ dưới chân, cứ như nó chính là kết cục của cô vậy.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Hải Minh đi tới gần mình, theo bản năng quay đầu chạy.
“A!” Rõ ràng cách một đoạn mà Tư Hải Minh chỉ trong nháy mắt bước tới sau lưng cô,
tóm lấy cái gáy cô, lập tức hất về phía sau: “A!”
Đào Anh Thy ngã trên ghế sô pha, đầu váng mắt hoa,
còn chưa đứng dậy, bóng đen cao lớn của Tư Hải Minh đã bao trùm tới,
anh đứng trên ghế, từ trên cao nhìn xuống, giống như ác ma đáng sợ.
Đào Anh Thy chống tay nhóm dậy, lui về sau, cơ thể run rẩy dựa lưng vào thành ghế,
vừa phòng bị vừa sợ hãi: “… Tôi nói thật với anh rồi,
anh đã nói chỉ cần nói thật thì sẽ cho tôi đi.. ”
“Ngây thơ như vậy? Đã tới Minh Uyển rồi thì tôi sẽ không để cho cô rời đi”
“Anh lật lọng!” Thì ra là vì chuyện này…
Con ngươi hung ác nham hiếm của Tư Hải Minh nhìn cô, một tay bóp mặt cô:
“Có phải tôi từng nói là không cho phép tiếp cận nhà họ Tư?”
“Ừm..” Đào Anh Thy cảm giác toàn bộ xương cằm đều bị anh bóp nát,
lực tay của kẻ này khiến cho cô phải e ngại.
“Có phải tôi từng nói, lân sau sẽ không chiếu theo lệ này nữa?
Cô cảm thấy tôi đang đùa với cô đúng không?”
“Tôi… tôi không có… Đào Anh Thy cô hết sức để cất tiếng nói.
Cỏ chỉ là… chỉ là không ngờ anh sẽ hung ác như vậy…
Thì ra ở trước mặt Tư Hải Minh, ngay cả một tia hi vọng may mắn cũng không nên tồn tại.
“Thật sự nghĩ rằng có thể che giấu được việc đi tới nhà họ Tư à?”
“… Tôi biết anh có thể một tay che trời” Đào Anh Thy cố hết sức nói.
“Sai rồi, lần này có người cố ý đến trước mặt tôi để lộ ra, cô đoán được ai không?”
Tư Hải Minh giống như đang chơi đùa với cô, một trò chơi nguy hiểm,
lực trên tay vẫn không nhẹ đi chút nào.
Dùng một tay vẫn có thể bóp nát Đào Anh Thy bất cứ lúc nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.