Tư Hải Minh lạnh nhạt nhìn cánh tay của
mình, Đào Anh Thy vội vàng thu tay lại, đồng thời
cũng nịnh nọt vuốt lại tay áo, xấu hổ cười, mặt
ửng đỏ vội quay qua một bên.
Muốn khóc quá, bản chất nhà quê bộc lộ,
đúng là xấu hổi
Đào Anh Thy nhìn xuống, thị trấn càng ngày
càng nhỏ, cũng càng ngày càng xa, tất cả quang
cảnh đều thu lại vào trong mắt.
Cô nghĩ, sáu đứa nhỏ cả ngày chỉ muốn ngồi
máy bay đồ chơi, lại không biết ba ruột của mình
có máy bay thật.
Hết cách rồi, ba quá giàu, còn mẹ thì quá nghèo.
Ba mươi mấy phút sau, máy bay liền hạ cánh
trên đỉnh một tòa nhà cao tầng nào đó.
Đào Anh Thy theo Tư Hải Minh xuống máy
bay, sau đó đi thang máy xuống dưới.
Bên ngoài cửa thang máy, nhân viên phục vụ
xếp thành hai hàng hai bên, một bên nam, một
bên nữ, khom lưng cúi đầu, sẵn sàng chờ đón.
“Anh Tưi”
Điệu bộ này làm cho Đào Anh Thy có được.
cảm giác cáo mượn oai hùng.
Tầng này là phòng ăn, tráng lệ mà lịch sự tao
nhã, những không nhìn thấy có vị khách nào khác.
Thấy Tư Hải Minh ngồi xuống, Đào Anh Thy
do dự một chút, hỏi: “Anh Tư, đã về thành phố rồi,
tôi có thể về trước không?”
Tư Hải Minh lười biếng dựa vào thành ghế,
ngước cặp mắt đen mang theo vẻ lạnh lùng lên,
giọng điệu âm trầm đáng sợ: “Ngồi xuống”
“Tôi cũng ăn cơm ở đây à?” Đào Anh Thy kinh ngạc hỏi lại
“Muốn tôi lặp lại à?”
*” Đào Anh Thy đành phải ngồi xuống đối
diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/845178/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.