Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Từ Hải Minh lạnh lùng nhìn không ra
cảm xúc, mắt đen tĩnh lặng, đi tới trước mặt Đào
Anh Thy, vươn tay ra.
Đào Anh Thy nhìn lòng bàn tay kia, đường chỉ
tay rố ràng, ẩn chứa sức mạnh to lớn.
Ý tứ rất rõ ràng, muốn cô đưa điện thoại di
động ra, để cho anh xem nhật ký cuộc gọi
Trong lòng Đào Anh Thy rất rối loạn
Làm sao bây giờ?
“Tôi chỉ… tôi chỉ gọi điện thoại cho dì tôi thôi”
Đào Anh Thy giải thích.
Cô kiềm chế trái tim như muốn nhảy ra khỏi
lông ngực, lùi về sau
ừng để tôi mất hết kiên nhẫn” Giọng nói
của Tư Hải Minh như gió lạnh thổi tới, đồng thời
anh cũng bước tới gần.
Gót chân Đào Anh Thy chạm vào ghế sô pha,
không còn cách nào lui lại thêm nữa. Tay ở phía
sau lục lọi điện thoại, nhưng chưa kịp chạm vào
đã bị Tư Hải Minh mất kiên nhấn cướp lấy.
“Điện thoại của tôi…” Đào Anh Thy muốn lấy lại.
“Muốn chết sao?” Tư Hải Minh hung hãn nhìn cô
Tay cô cứng đờ, không dám động đậy.
Cô đứng trơ mắt ở đó, nhìn Tư Hải Minh lục.
tìm nhật ký liên lạc của mình, số điện thoại đứng
đầu mà cô vừa liên lạc có lưu là dì Hà.
Nhìn đến đó, Tư Hải Minh chắc sẽ tưởng cô
thật sự gọi cho dì
Nhưng không, sau khi Tư Hải Minh xem xét
lịch sử thì trực tiếp gọi lại.
Trái tìm cô như nhảy lên cổ họng.
Vì sao còn gọi? Tư Hải Minh lại nghỉ ngờ gì?
Đào Anh Thy lo lắng nhìn sảe mặt anh, không
biết điện thoại có kết nối được không, không biết
đì Hà có nói ra chuyện bọn trẻ không.
Chỉ cần nhắc tới đám nhỏ, loại người thông
minh như Tư Hải Minh nhất định sẽ nghỉ ngờ.
Giống như khi anh nhìn dấy số lưu là dì Hà
trong điện thoại rồi mà vẫn phải gọi lại tự mình xác nhận.
Không biết trong lòng anh đang nghỉ ngờ cái

Tư Hải Minh nghe điện thoại, mắt đen lạnh
lùng nhìn chảm chãm cộ, loại im ẳng như chuẩn
bị tùng xẻo cô vậy.
Cả người Đào Anh Thy căng thẳng, hô hấp.
như ngừng lại, tim đập nhanh đến độ cô có thể
nghe thấy tiếng.
Dì Hà nói gì rồi? Tuyệt đối đừng nhắc tới con,
một chữ cũng đừng…
Ngay khi Đào Anh Thy cảm thấy nhịp tim của
mình như ngừng lại, Tư Hải Minh lại đưa điện
thoại lại cho cô.
Đào Anh Thy không biết tình huống này là
sao, vội vàng nhận điện: “Alo?”
“Nghe được không? Tôi còn đang trên đường
đi, một lúc nữa mới tới”
“Không sao, cứ vậy đi, tôi cúp máy nhé” Đào
Anh Thy vội vàng cúp máy, nhìn vẻ mặt lạnh lùng
của Tư Hải Minh, nói: “Tôi sợ dì ấy không thấy tôi
về sẽ lo cho nên mới gọi điện thoại cho dỉ
Trong nhà còn chưa tắt điện, cũng chưa khóa cửa.
“Vội vã đi gặp Tư Viễn Hằng đến như vậy à?”
Đào Anh Thy sửng sốt: “… Đương nhiên
không phải, tôi chỉ đi trả lại áo khoác, nghĩ sẽ về
nhanh.” Chẳng phải do anh xuất hiện, cô mới
không có cách nào trở về à?
“Đừng có ảo tưởng được gả vào nhà họ Tư”
Tư Hải Minh nói xong, điện thoại di động trong
người vang lên, anh quay người ra khỏi phòng nghe máy.
Thần kinh căng cứng của cô mới được thả lỏng.
Nói giống như cô không kịp chờ đợi muốn
được gả vào nhà họ Tư vậy.
Ai thèm muốn là việc của người ta, còn cô thì
chả thèm!
Có điều vừa rồi nhận điện thoại đứng thật là nguy hiểm.
Cô bị dọa đến cả người như nhũn ra.
Tỉnh táo lại, bây giờ chuyện đám nhỏ đã được
giải quyết, tiếp theo nên làm gì?
Cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong lòng cô.
Cô vừa muốn bước ra khỏi phòng
Bóng đen lại bao phủ trước mắt, còn chưa kịp
phản ứng, cô đã bị Tư Hải Minh dễ dàng đẩy lại
ghế sô pha.
“AI”
Tư Hải Minh ném thuốc xịt lên đỉnh đầu cô,
dùng sức xé mở áo của cô, xoạt một tiếng, bờ vai
trắng nõn xinh đẹp liền hiện ra.
“Đừng mà!”
Tư Hải Minh cúi người, như thú dữ nằm rạp
xuống, đôi mắt chim ưng gắt gao nhìn đến dáng
vẻ lo lảng của cô: “Bây giờ có thuốc rồi, cho dù có
thô bạo một chút cũng không sao nhỉ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.