Gương mặt tuấn tú cúi nhìn nàng, một lúc lâu sau không nhận được câu trả lời, chàng rút đóa sơn trà cài trên mái tóc nàng xuống thưởng thức, “Nàng xác định ở đây có Tích Lan Tinh?”
Nàng kháng cự sự gần gũi theo bản năng, đẩy chàng ra rồi ngồi xuống, “Mấy năm trước ta nghe nói trong Thần giáo ở Chiêu Việt có một loại thánh thảo tên là Hắc Diệp Hồng Lạc, nó cực kì độc, mười thước xung quanh nó không có lấy một ngọn cỏ, giống hệt Tích Lan Tinh trong truyền thuyết.”
Tả Khanh Từ lạnh nhạt nheo mắt lại, “Nàng có biết ở Tây Nam Huyết Dực Thần Giáo có thế lực lớn thế nào không? Mỗi một người trong ba hộ pháp đều chẳng khác gì Đồ Thần, có thể huy động ngàn vạn giáo chúng dễ như trở bàn tay, thế mà nàng dám một mình lẻn vào đây, bọn họ có thể bóp chết nàng như bóp chết một con kiến.”
Tô Vân Lạc chỉ nhìn chàng không nói tiếng nào, hồi lâu sau nàng mới mở miệng, “Chàng không nên đến đây.”
Tả Khanh Từ làm như không nghe thấy, “Nàng đã đến đây một thời gian, có tìm thấy ở đâu không?”
Lúc này nàng làm gì có tâm trạng bàn luận về Tích Lan Tinh, gượng gạo nói, “Có ba khu khả nghi, chỗ ở của A Lan Đóa, Sái Động và điện đá của Thừa Hoàng.”
Đôi mắt phượng của Tả Khanh Từ chợt lóe lên, “Ngày ta vào giáo, nàng đã đi đâu?”
Nàng không ngờ vị khách Trung Nguyên trong lời đồn đúng là chàng, hơi xấu hổ nói, “Ta muốn đến gần chỗ ở của Thừa Hoàng nhưng đáng tiếc ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tac-tuong-tu/1505692/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.