Tả Khanh Từ ngồi đợi ở phòng khách một lúc lâu nhưng không hề sốt ruột mà ung dung nhàn nhã thưởng thức trà.
Chợt có bóng người lóe lên, Tô Vân Lạc nhào đến kéo chàng đi vào các, chờ chàng đứng vững thì đã ở trong khuê phòng của Lang Gia quận chúa. Thị nữ ở trong và ngoài phòng đều đang rối loạn, thấy có nam tử xông vào thì càng lộn xộn hơn.
Quận chúa nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt dị thường, hình như trên má còn có vệt nước mắt.
Tô Vân Lạc hoảng loạn hiếm thấy, “Chàng mau cứu bà ấy!”
Tả Khanh Từ liếc nhìn nàng rồi nói với Thiến Ngân, “Chuyện gấp phải tòng quyền, thứ cho tại hạ thất lễ. Cô nương hãy cho những người khác ra ngoài, để ta bắt mạch cho Quận chúa.”
Rốt cuộc bệnh tình của Quận chúa là quan trọng nhất, được một lời của chàng ổn định tinh thần, Thiến Ngân cho đám thị nữ như đang rối loạn như ruồi nhặng không đầu lui ra ngoài, chỉ để lại một người trấn định nhất, căn phòng lập tức yên tĩnh như cũ.
Tả Khanh Từ tập trung bắt mạch, sau một lúc lâu chàng nói, “Mặc dù Quận chúa bị nhiễm phong hàn nhưng nếu đã uống thuốc ngay thì không thể nghiêm trọng đến thế này. Có lẽ do Quận chúa ưu tư quá độ dẫn đến tổn hại tinh thần khiến tì khí bị thương, bệnh tình mới tái phát nhiều lần.”
Mấy câu này đã nói trúng sự thật, Thiến Ngân không nhịn được khóc như mưa, “Công tử nói không sai, quả thật bệnh của tiểu thư là tâm bệnh, chẳng hay công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tac-tuong-tu/1505664/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.