Tiếng pháo nổ vang trời đã đánh thức Tô Vân Lạc, nàng không biết vì sao mình lại ngủ say đến vậy. Căn phòng tối om nhưng ấm áp, lòng của nàng hơi trống rỗng, vừa vén chăn gấm lên thì có tiếng gõ cửa vang lên, nàng lại lùi về sau màn che. 
Một lát sau tám cánh cửa mở ra cùng lúc, ánh sáng và không khí lạnh tràn vào nhưng rất nhanh đã bị hơi ấm trong phòng đẩy lui. Một nhóm nô bộc bước vào theo thứ tự rồi nhanh chóng lui ra ngoài, căn phòng lại trở nên yên tĩnh như cũ. 
Đối diện cánh cửa có một tấm bình phong bằng vải sa, ngọn đèn cao lớn ở phía sau tựa như một vầng trăng tỏa ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp. Trước bình phong có một cái bàn dài vuông vắn, trên đó đặt một bàn tiệc nóng hổi và bếp than cháy đỏ hồng đang hâm nóng rượu. 
Tấm rèm được vén lên, nụ cười của Tả Khanh Từ vẫn hoàn mỹ như thế, “Hôm nay là Đông chí, nếu Vân Lạc còn ngủ tiếp thì sẽ bỏ lỡ mất.” 
Nàng không nhìn ra trong nụ cười của chàng cất giấu điều gì, chàng trở nên xa xôi mà lạ lẫm, thông minh vô tận nhưng khó đoán khó dò, nàng mãi mãi không hiểu được chàng. Nàng cảm thấy mệt mỏi, không còn tâm tư và sức lực trả lời, “Không cần, ta…” 
Tả Khanh Từ luôn biết rõ phải làm thế nào để nắm giữ một người, chàng khoác áo lông mềm mại lên người nàng rồi nhẹ nhàng ngắt lời nàng, “Đồ nàng đưa ta đã sắp xếp ổn thỏa.” 
Nàng ngơ ngác một lát, bây giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tac-tuong-tu/1505660/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.