Bất kể đối thủ là ai, Đồ Thần cũng không có nửa phần khoan dung, ông ta đã ngủ đông quá lâu, hận ý quá sâu, ông ta thề sẽ chém nát tất cả những gì chắn trước mặt mình. Trường liêm nặng nề bay lượn như giao long đen bóng, mỗi một chiêu đều có khả năng khiến gân cốt của Hồ cơ gãy nát. Bóng đen rợp trời hút hết ánh sáng, càng khiến làn da trắng muốt của nàng trở nên nổi bật. Hơi thở ác liệt ngấm vào da tóc, thế công như gió lớn mưa rào, nhưng bất kể thế nào cũng không thể chạm đến vạt áo của nàng. Tô Vân Lạc di chuyển lên xuống rẽ hướng theo một quy luật kỳ lạ, tựa như một con rồng đang uốn lượn, biến ảo khôn lường, cực kỳ tinh diệu cũng thong dong vô cùng. Bóng liêm đột nhiên biến mất, Đồ Thần dừng tay, trầm tư suy nghĩ, cơ mặt hung tàn bỗng giật giật, nhả ra từng chữ như rìu sắt đục lỗ, “Tô Tuyền là gì của ngươi?” Hồ cơ không trả lời, rất nhiều người ở dưới đài đã nghe thấy, ngạc nhiên hỏi thăm, tiếng nghị luận lớn dần. Lúc Tô Vân Lạc hiện thân, Lang Gia quận chúa ngồi trong lều vải bên sườn dốc thoải đã cảm thấy khó tin, nàng bỗng thốt ra tiếng kinh hô, cơ thể vô thức run rẩy, nhìn Tô Vân Lạc không chớp mắt. Bạc Cảnh Hoán cũng choáng váng, ấn đường vô thức nhíu sâu, giống như một vết khắc khiến người ta sợ hãi, ông ta cũng cẩn thận quan sát Hồ cơ đứng trên đài. “So với tiểu tử vừa rồi, thân pháp của ngươi giống hắn ta hơn, ngươi là đồ đệ của hắn?” Đồ Thần bật cười âm độc, tựa như con sói đói gặp được miếng mồi ngon, “Ngay cả vũ khí cũng không mang theo mà dám đi tìm chết, được lắm.” Ân Trường Ca cảm thấy căng thẳng, xiết chặt nắm tay, vừa thở dốc vừa ho khan. Chưa dứt cười thì Đồ Thần bỗng cảm thấy ở rìa lông mày hơi ngứa, giơ tay vỗ nhẹ ấy vậy mà lại chạm vào máu tươi, một vết rách chạy dài từ lông mày đến mép tóc, loại vết thương nhỏ như thế gần như không đáng kể nhưng nó lại kỳ quặc quá mức. Đồ Thần bị thương, mọi người phấn khởi nhao nhao bàn tán, nhưng trong lòng lại không nén được hoang mang. Tô Vân Lạc thở gấp, trán đổ mồ hôi, đôi mắt sâu sáng rực, không biết từ lúc nào trong tay phải của nàng đã có thêm một cây đoản côn màu bạc. Vẻ mặt của Đồ Thần rốt cuộc cũng biến đổi, con ngươi co lại nhìn tay nàng chằm chằm, một lát sau ông ta hỏi, “Đây là cái gì?” “Là thứ quỷ giống như tơ mỏng kia! Hóa ra là đồ đê tiện kia!” Dưới đài có người gào lên the thé, xuyên thấu qua tiếng người ồn ào, Bạch Mạch nhìn sang thì thấy Xà Hạt phu nhân Chúc Hồng Thường đang chen chúc giữa đám người, gương mặt xinh đẹp tràn ngập căm hận. Đôi mắt Tả Khanh Từ thoáng trầm xuống, giọng nói chỉ đủ để người bên cạnh nghe thấy, “Làm ả ta ngậm miệng lại.” Tần Trần lặng yên không tiếng động biến mất. Tơ mỏng? Đồ Thần thận trọng nhìn kỹ hơn nhưng không nhìn ra cái gì, ông ta quyết định thử một lần, tay phải cầm lưỡi liêm mang theo kình phong xé toạc không trung bổ đến. Một chiêu ba với ba mục đích, chiếc liêm đen phong kín những nơi nàng có thể dịch chuyển, lưỡi liêm như đao sắc quét ngang qua thắt lưng nàng, mắt thấy nàng sắp trúng chiêu thì bỗng có một tia sáng lấp lánh xuất hiện, một cảm giác uy hiếp quỷ dị ập đến. Đồ Thần rống to, dùng lưỡi liêm che chắn người mình, chuôi liêm quấn lấy một sợi tơ bạc lặng lẽ đánh úp về phía cổ họng ông ta. Sợi dây cực nhỏ giống như một sinh vật sống, một chiêu không thành công thì lập tức rụt về, vậy mà lại để lại một vết cắt trên gỗ Huyền Kim đao kiếm khó thương. “Đây là vật gì?” Đồ Thần tạm dừng công kích, trừng mắt nhìn chuôi liêm trong tay, “Tô Tuyền dạy ra một đồ đệ ngay cả vũ khí cũng không dám để lộ?” Mọi người ở dưới đài xôn xao, có người mắng Đồ Thần vô liêm sỉ, có người hiếu kì thân phận của Hồ cơ, nhưng họ càng tò mò về món binh khí thần bí kia nhiều hơn, ai nấy duỗi cổ quan sát. Mặc kệ người dưới đài có phản ứng thế nào, Đồ Thần đã thành công khích tướng đối thủ, Tô Vân Lạc thoáng vung cổ tay, một sợi tơ màu bạc đột nhiên xuất hiện, giữa không trung tức thời hiện ra mấy cái bóng linh động. Đỉnh núi trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, rất nhiều người chưa nhìn thấy rõ đó là vật gì, những luồng nghị luận nổ vang như sóng triều, một ông lão bỗng khàn giọng hô lớn, “Là Một Tấc Tương Tư, đó là Một Tấc Tương Tư!” Tiếng ồn ào dần lắng xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía Bách Cơ lão nhân. Ông lão tóc trắng xóa vẫn như người mất hồn, nước mắt tuôn đầy mặt, “Món thần binh cuối cùng mà Nha Cửu chế tạo! Một Tấc Tương Tư cuối cùng cũng xuất thế.” Một Tấc Tương Tư là cái gì? Một sợi tơ mỏng, sao xứng gọi là thần binh? Bóng dáng trên đài cũng không che giấu nữa, cơ thể nàng bay lên hạ xuống, đầu ngón tay nhỏ nhắn điều khiển một sợi tơ bạc biến hóa muôn lần. Tương tư ở tận phương nào, núi dài sông rộng biết tìm ở đâu. Tương tư dài biết bao nhiêu, chân trời xa thẳm tận cùng vô biên. Tất cả mọi người đều bị trận chiến trên đài thu hút, sợi tơ bạc xé toạc không trung, thoạt đầu chỉ có ba thước*, sau biến thành chín thước, kéo dài vô tận khiến cả đài như chìm trong ánh chớp xé trời, tiếng huýt gió kỳ dị đâm thẳng vào màng nhĩ của mỗi người. Thước: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3 m Đồ Thần Hưu Vi chưa bao giờ nhìn thấy món binh khí nào quỷ dị như vậy. Toái Hồn Liêm là binh khí dài nhưng tơ mềm còn dài hơn. Ông ta muốn dùng lưỡi liêm cắt đứt chúng, nhưng nàng nhập nội lực của Chính Dương Cung vào trong đó, sợi tơ như có sinh mệnh, bắt không được lại sắc bén cực kỳ, vừa lướt qua đã cắt vào tận xương. Đồ Thần quát lớn, trường liêm xoắn lại, kéo căng tơ bạc vừa cuốn lấy, sợi tơ nhỏ lướt thẳng đến chỗ ông ta nhẹ nhàng như không, nếu không phải ông ta tránh nhanh thì suýt nữa nó đã cắt đứt cổ họng của ông ta, chờ Đồ Thần né xong thì trên lưỡi liêm đã không có vật gì. Chém không đứt, thu lại không được, tơ mềm ngàn trượng hóa thành sát ý đầy trời, vô hình vô ảnh, ở khắp muôn nơi. Đây là tơ gì? Đây là binh khí gì? Lần đầu tiên Hưu Vi cảm thấy sợ hãi. Nhưng trên đời này không có vật gì hoàn toàn kín kẽ, Tô Vân Lạc thở rất gấp, hai gò má ửng đỏ, mồ hôi thấm ướt mái tóc. Sử dụng vũ khí này cực kỳ hao tổn sức lực và chân khí, huống hồ phải đối địch với một kẻ địch mạnh chưa từng thấy, nàng vẫn chỉ là một người trẻ tuổi. Chỉ trong một chớp mắt kiệt lực ấy, nàng đã không thể tránh được lưỡi liêm đen. Hai tay nàng nắm lấy chiếc côn màu bạc chắn ngang trước lông mày, gắng sức ngăn lưỡi liêm lại, chuôi côn màu bạc tinh xảo thế mà có thể đỡ được lưỡi liêm, không bị chém nát. Sức lực nặng nề ép nàng nửa quỳ trên mặt đất, đá vụn nằm rải rác đâm sâu vào đầu gối nàng. Mái tóc nàng tán loạn, máu chảy từ trong vết thương ra, nhìn nàng chật vật vô cùng. Tô Vân Lạc nghiến chặt răng, hai tay bỗng nhiên đẩy mạnh, mượn lực làm chiếc liêm đen trật hướng. Chiếc liêm mang theo gió mạnh bổ mạnh xuống bệ đá tạo thành những vết rạn kéo dài như mạng nhện. Theo tiếng hít thở của Đồ Thần, tảng đá cứng rắn oành một tiếng nổ tung, những cục đá bén nhọn mang theo kình lực trí mạng bắn ra xung quanh, phá tan quỹ tích của tơ bạc. Dù đã cật lực né tránh thì cả tay lẫn chân của nàng đều xuất hiện vô số vết thương rỉ máu, đáng sợ hơn là lưỡi liêm đen dày đặc cùng với đá vụn đuổi theo nàng. Thân pháp của nàng nhanh đến cực hạn, nhưng chiếc liêm đen vẫn đuổi kịp nàng, sượt qua mạn lưng bên trái, mọi người đồng thời kêu lên thảng thốt. Nhưng kỳ tích đã xuất hiện, nàng chịu một kích lại không hề đổ máu, ngược lại còn mượn lực bay lên, ánh bạc lấp lánh đầy trời vừa lóe lên đã bị thu lại, nàng ngã xuống đất, cố gắng lộn nhào một cái, chật vật quỳ ở bên ngoài ba trượng. Trong lều vải bên sườn núi, Lang Gia quận chúa kinh hãi đến mức suýt nữa ngất đi, nàng nắm chặt tay của Thiến Ngân. Kỳ lạ là Đồ Thần không hề truy kích, khuôn miệng với bộ râu quai nón khẽ nhếch lên, vẫn giữ nguyên tư thế vung liêm. Tất cả dường như ngừng lại, nàng chậm rãi đứng dậy, người hơi lảo đảo, bỗng nhiên ho khan. Khăn lụa che mặt nhiễm máu tươi, trong tiếng ho khan không giấu được niềm vui sướng, nàng mở miệng nói câu đầu tiên, trong giọng nói có niềm đau đớn cũng có cả kiêu ngạo, “Hồ cơ chỉ biết ca múa? Khúc múa này của ta thế nào?” Vẻ mặt Đồ Thần dữ tợn, quát lớn rồi đột nhiên quằn quại, bắp thịt toàn thân bỗng nứt ra mười vết máu. Mọi người xôn xao, ngạc nhiên phát hiện từ vai đến eo Đồ Thần bị tơ bạc trói quanh vô số vòng, ông ta vừa vận lực thì ngay lập tức bị tơ bạc tàn khốc cắt đứt da thịt, máu tươi tuôn ra như dòng suối nhỏ, vui vẻ chảy xuôi theo những vết nứt trên người Đồ Thần, chỉ trong chốc lát ông ta đã biến thành một người máu. Tô Vân Lạc cũng chật vật nhưng trong giọng nói ẩn chứa vẻ kiêu ngạo khó nói thành lời, nàng dẫm lên cả đài toàn máu tươi, bước đi mạnh mẽ mà thong thả mang theo khí thế kinh người, “Hôm nay ta dạy cho ngươi biết, Hồ cơ không chỉ biết mời rượu, ca múa, mà còn biết cả giết người!” Dù là hung thần một phương nhưng cảnh tượng bị xoắn chết như vậy quá đáng sợ, mọi người nhìn Đồ Thần không cam lòng gào thét, lại giãy giụa thêm lần nữa, tơ bạc triệt để khảm vào xương cốt, cuối cùng ông ta đứng không vững, lảo đảo ngã quỳ xuống. Nàng dừng bước bên cạnh Khinh Ly Kiếm, nhặt trường kiếm đang rung khẽ lên, bật ra một tiếng thở dài rồi vung tay ném đi, Khinh Ly hóa thành một chiếc cầu vồng tuyết bay lên, cắm phập xuống mặt đất cách Thẩm Mạn Thanh ba thước, tua kiếm rung rung dữ dội. Thẩm Mạn Thanh đỡ Ân Trường Ca, gương mặt thanh tú trắng bệch, nàng không nhìn người ở trên đài mà cụp mắt nhìn chằm chằm Khinh Ly đã mất rồi tìm lại được. Máu chảy từ trên người Đồ Thần xuống mặt đất, vũng máu càng lúc càng to, Hồ cơ vững vàng đứng cạnh Đồ Thần, sâu trong đôi mắt trầm tĩnh lóe lên hai tia sáng lạnh lẽo. Nàng vừa phất cổ tay, lập tức có vô số giọt máu bay từ trong người Đồ Thần đang quỳ bay ra, giữa cơn mưa máu rợp trời có tia sáng màu bạc lạnh lẽo lập lòe. Thân thể cao lớn sụp đổ, hung thần không ai bì nổi đã không còn sống, cứ thế mà chết đi. Hết chương 50.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]