Editor: Linqq
Thử một chút? Thử... Cái gì?!
Trường An nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay Chử Trì Tô, rõ ràng bị câu nói của anh dọa cho phát sợ.
Hai người vừa mới bắt đầu... Như vậy không tốt... A?
Dùng cho đúng tác dụng cũng không phải cứ dùng như vậy!
Nhưng nếu từ chối... Trường An phát hiện, cô không thể từ chối Chử Trì Tô được ╥﹏╥......
Chử Trì Tô nhìn cô xoắn xuýt một hồi, buồn cười, anh còn tưởng rằng cô sẽ trực tiếp nhảy dựng lên, không nghĩ tới lại cân nhắc nghiêm túc như vậy.
Lắc đầu, bước hai bước ném đồ vật trong tay vào thùng rác, quay đầu nhìn Trường An đang bị động tác của anh làm cho mông lung, buồn cười nói: "Đùa em đó! Tưởng thật sao?"
Sao anh có thể bắt nạt cô trong tình huống này?
Anh muốn cho cô những điều tốt nhất, huống chi là chuyện quan trọng như vậy.
Lúc này Trường An mới thở dài nhẹ nhõm, cô đã nói Chử Trì Tô vẫn là người rất rụt rè mà!
Thế nhưng... Chờ một chút... Hôm nay cô bị anh đùa bao nhiêu lần rồi?!
Quá đáng!
Trong lòng Trường An tức giận, nhưng sợ uy quyền của người nào đó, cho nên không dám trắng trợn tuyên chiến, "hừ" nhẹ một tiếng, cầm quần áo đi tắm rửa.
Không để ý tới anh!
Chử Trì Tô nhìn bóng lưng quyết liệt của người nào đó, bật cười: Xong! Đùa quá lửa, xù lông rồi...
Sau đó không khỏi có chút may mắn: Lại nói lần này người nào đó xù lông thực sự là... Có vẻ nhẹ nhàng...
***
Trường An tắm rửa xong đi ra, trông thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tac-thoi-gian/23341/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.