Editor: Linqq Quả nhiên ngày hôm sau Trường An cầm phần cơm trưa cho người nào đó tới bệnh viện. Cũng không biết... Là cô mang lên, hay anh tự xuống lấy? Đến lúc ăn cơm vẫn không thấy người, Trường An liền đi lên đưa cơm cho anh. Vừa mới cầm hộp cơm đi tới cửa thang máy, thang máy liền mở ra, từ bên trong đi ra rõ ràng là người cô chuẩn bị tới gặp. Trường An sửng sốt. Chử Trì Tô cũng có chút ngoài ý muốn: Anh còn tưởng rằng cô sẽ không nguyện ý chủ động đi lên. Bây giờ xem ra... Tình huống so với anh nghĩ thì có chút tốt hơn! Không tự chủ cười nhẹ nói với cô: "Mang cơm cho tôi sao?" "Ừm... Súp lơ xào cùng với đậu hũ Nhật Bản, không biết anh có thích hay không." Chử Trì Tô nghe cô nói xong tên của món ăn, hơi có chút ngoài ý muốn nhìn cô, trong nháy mắt mắt trở nên sâu hơn một chút, khoa trương hỏi cô: "Cô biết tôi không ăn đồ ăn mặn?" ... Bình thường mồm miệng Trường An có thể đè chết người, gần đây vẫn luôn vì anh mà kiềm lại xúc động, không dám nhớ đến anh mà mỗi ngày còn phải gặp anh cho nên cô rất ngột ngạt, lần này dường như lại bị anh nói trúng tim đen, cho nên lập tức không kiềm được xúc động lại, vọt lên một cái, cô liền nói một câu: "Tôi đoán, mỗi ngày bác sĩ các anh đều phải đối mặt với ruột chảy đầy máu cùng với từng tảng thịt trắng bóc, vậy thì có bao nhiêu tâm lý để có thể đút thịt vào miệng được cơ chứ!" ... ... Cô... Cô vừa nói gì... ... Ruột chảy đầy máu... Thịt trắng bóc? Ôi... Để cô chết đi... Chử Trì Tô có chút dở khóc dở cười, lúc đầu chỉ muốn trêu chọc cô, ai ngờ lúc ép người mới phát hiện cô cũng không phải là một con cừu nhỏ, rõ ràng là một con mèo con có thể cào người. Ừm... Xem ra vẫn phải từ từ. Con đường cách mạng còn dài đằng đẵng... Ở trong lòng yên lặng thở dài cho mình, Chử Trì Tô đưa tay cầm hộp cơm trong tay cô: "Đi thôi." Trường An vẫn còn đang mặc niệm để tôi chết đi để tôi chết đi để tôi chết đi, tuần hoàn vô hạn trong đầu, nghe thấy anh nói vậy thì không kịp phản ứng, ngẩng đầu, có chút không hiểu hỏi anh: "Đi đâu cơ?" Chử Trì Tô không nhịn được lại thở dài, giọng điệu ôn hòa mà bất đắc dĩ: "Đi ăn cơm. Cô ăn cơm chưa?" Trường An trung thực lắc đầu: "Vẫn chưa." "Vậy thì cùng đi ăn." ... Cô có thể từ chối không? Ngẩng đầu yên lặng nhìn anh một cái... Ôi, mặt không biểu tình. ... Vậy được rồi. Gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo người nào đó tới căn tin. Đương nhiên, xét thấy người nào đó có danh tiếng cực lớn trong bệnh viện cùng với bản thân không có cách nào coi nhẹ cảm giác tồn tại của anh, trên đường Trường An thu hoạch được vô số sự nghi ngờ hoặc hâm mộ hoặc kinh ngạc hoặc những ánh mắt thiện ý. ... Thật sự là cho tới bây giờ cũng chưa từng náo nhiệt như vậy. Người bên cạnh lại không có một chút phản ứng nào, dường như cảnh vật náo nhiệt xung quanh không hề có quan hệ với anh. Cũng đúng, có bao giờ anh sẽ quan tâm đến ánh mắt của người khác. Cũng may, Trường An cũng là một người có tâm lý cực kỳ mạnh, cô trời sinh tính tình bình tĩnh, lập tức cũng không phản ứng quá lớn. Đến căn tin, Trường An muốn đi mua cơm, Chử Trì Tô gọi cô lại: "Không phải là có đồ ăn rồi sao?" Trường An có chút xấu hổ: "Tôi chỉ làm cho một mình anh ăn." Không muốn cùng ăn với anh mà... Chử Trì Tô nhíu mày: "Cơm ở căn tin thực sự không tốt đâu." "Không sao, tôi cũng không ăn thường xuyên, thỉnh thoảng ăn vài lần cũng không có chuyện gì." Mấy ngày nay cô đều ăn ở căn tin, có lẽ do anh ăn cơm không đúng giờ, lại thêm ăn đồ ăn không có dinh dưỡng cho nên mới bị đau dạ dày, ngược lại cô ăn thì không sao. Chử Trì Tô vẫn còn bất mãn, nhưng cũng không thể để hai người ăn một phần cơm... Đành phải thỏa hiệp: "Vậy thì, điều này... Tôi mua cho cô, có gì không ăn được không?" Trường An muốn nói không cần, nhưng lại cảm thấy không thể tranh giành điều này với anh, một màn này của hai người đã hấp dẫn không ít ánh mắt, đành phải thành thành thật thật nói cho anh biết: "Không ăn thịt, không ăn cà." Không ăn thịt? Chử Trì Tô nhẹ nhàng nhíu mày. Không nói gì xoay người đi xếp hàng mua cơm cho cô. Chẳng qua... Có phải anh hoài nghi cô thật sự không biết anh không ăn đồ ăn mặn, mà là bởi vì chính cô không ăn cho nên trong nhà chỉ có đồ ăn chay, vì vậy cũng làm đồ ăn chay cho anh hay không? ... Được rồi, so đo với anh làm gì. Bởi vì hai người đến đúng giờ ăn cơm, cho nên căn tin có rất nhiều người, Chử Trì Tô đợi hơn mười phút mới bưng đồ ăn trở về bàn. Sau đó anh đặt đồ ăn ở trước mặt mình, đưa hộp cơm cho cô. Trường An không hiểu: "Dạ dày của anh không tốt, không thể ăn cái kia, đây là tôi cố ý làm cho anh ăn, sao anh lại không ăn?" Chử Trì Tô đã bỏ đôi đũa ăn một lần ra, thuận tay lau chiếc đũa, mới nhìn cô nói: "Dạ dày tôi đau cũng không phải ngày một ngày hai, ăn một lần nữa cũng không sao, ngược lại là cô đó, đừng có làm hỏng dạ dày của mình." Đâu có yếu ớt như vậy... Trường An yên lặng lầm bầm trong lòng. Nhìn Trường An vẫn kiên trì, Chử Trì Tô dứt khoát gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, sau khi nuốt xuống mới nói với cô: "Được rồi, mau ăn đi, ngày mai nhớ làm hai phần." Anh cũng đã ăn rồi thì cô còn có thể làm thế nào? Trường An thở dài, yên lặng cầm đũa bắt đầu ăn, anh có biện pháp khiến cô thỏa hiệp. Ừm... Không vui. Ăn cơm được một nửa thì Chử Trì Tô liền nhận được điện thoại, nói là bệnh viện vừa tiếp nhận một người bệnh nặng, bảo anh lập tức chuẩn bị trở lại phẫu thuật. Chử Trì Tô lập tức để đũa xuống, nhìn Trường An đang có chút ngỡ ngàng, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, có một bệnh nhân vừa đưa đến, tôi phải về trước." Mạng người quan trọng, Trường An vội vàng gật đầu: "Không sao." Chử Trì Tô hơi gật đầu một cái, vội vàng thu dọn bàn ăn rồi rời đi. Trường An nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của anh, có chút bận tâm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sao dạ dày có thể không đau đây... Đột nhiên phía đối diện có người ngồi xuống, Trường An quay đầu... Tiêu Viễn Nam? Đối phương lại cực kỳ nho nhã lễ độ: "Xin chào, tôi là Tiêu Viễn Nam." Trường An nghĩ thầm, tôi biết rồi, chính tôi tuyển diễn viên mà tôi còn không biết sao? Nhưng vẫn lễ phép gật nhẹ đầu: "Xin chào, tôi là Ô Trường An." Tiêu Viễn Nam mỉm cười: "Tôi biết cô, cô là biên kịch của bộ phim này, rất hân hạnh được biết cô." Trường An: "..." Bộ phim đã quay được mấy ngày mới đến nói "Rất hân hạnh được biết cô", thật sự không quá muộn chứ... Nhưng từ trước đến nay Trường An vẫn luôn lễ phép, huống chi nếu không phải là Chử Trì Tô thì cô vẫn luôn rất bình tĩnh, lập tức khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn." Rõ ràng là xa lánh. Tiêu Viễn Nam cũng là người thông minh, nghe thấy lời này của cô liền lập tức cười chào tạm biệt: "Tất cả mọi người đều cùng một đoàn làm phim, tôi chính là tiện đường tới xem một chút, không quấy rầy nữa, cô cứ từ từ dùng cơm." Trường An gật gật đầu, cũng cười với anh ta. Thực ra cô không ghét anh ta, Tiêu Viễn Nam là người khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, cả người đều rất ôn hòa, ở chung cũng hết sức thoải mái, nếu không Trường An cũng sẽ không gật đầu đồng ý để anh ta làm nam chính. Chỉ là từ trước đến nay cô đều lễ phép xa lánh với người không thân quen, nhưng cũng không có ý gì khác. Nhìn tư thế chào tạm biệt của anh ta, đoán chừng là anh ta hiểu lầm gì đó. Được rồi, hiểu lầm thì hiểu lầm, tóm lại cũng là người không liên quan mà thôi. Truyện được đăng duy nhất trên wattpad. Nếu thấy hay hãy nhấn vote và để lại bình luận nhé!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]