Edit: Linqq
Trường An thấy ánh mắt anh ngày càng sâu hơn, trong lòng kêu không ổn, lặng lẽ lùi lại một bước, chui ra khỏi ngực anh, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cái này... Để em tự mình cởi." Dù sao... Chính cô nhìn cũng cảm thấy hấp dẫn.
Kết quả không ngạc nhiên chút nào bị anh bắt trở lại, Chử Trì Tô ôm cô, buồn cười, cúi đầu, ghé bên tai cô, giọng điệu nặng nề: "Qua cầu rút ván, hả?"
Trong nháy mắt mặt Trường An đỏ bừng, cánh tay trần truồng đặt lên tơ lụa trên người anh, có chút mát, nhưng cô vẫn cảm thấy trên người khô nóng: "... Không có."
Chử Trì Tô nhìn người trong lòng cúi thấp xuống, tâm tình rất tốt, nhưng giờ phút này thực sự không phải thời cơ thích hợp, có một số việc không thể làm.
Nhưng, lấy chút phúc lợi hẳn là vẫn có thể...
Trong nháy mắt đè môi xuống, ý cười tràn đầy, khàn giọng nói: "Bộ quần áo này không tệ, giữ lại buổi tối mặc."
"Ưm..." Trường An vừa muốn phản kháng liền bị người kia hoàn toàn chặn miệng lại. Một luồng điện nhất thời truyền từ dưới chân lên, toàn thân đều mềm nhũn...
...
Chử Trì Tô ngậm lấy môi cô khẽ cắn, đầu lưỡi trực tiếp tiến vào, tìm tới cô, không buông tha dây dưa kéo lại.
Một bên tay chậm rãi từ eo cô đi lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp trên làn da non mịn, để lại một trận run rẩy.
Cuối cùng, đi đến nơi anh đang nghĩ đến... Chử Trì Tô dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tac-thoi-gian/1899595/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.