Là một tiểu thuyết gia tình cảm, Trường An vẫn phân biệt rất rõ độ nguy hiểm cực cao trong lời nói này, giờ phút này lặng yên, sáng suốt không nói chuyện, đầu vùi vào ngực anh.
Chử Trì Tô thấp giọng cười, ôm cô đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Trường An múc một thìa cháo trắng anh nấu, cho từng thìa vào miệng, mùi thơm khiến cô nheo mắt lại, chưa kịp nuốt đã muốn ăn thìa thứ hai, ai ngờ dùng sức quá mạnh, cánh tay cực kỳ đau, đau đến mức cô lập tức nhíu mày lại.
Chử Trì Tô ngồi một bên nhìn cô, trong lòng đoán chừng cũng biết là chuyện gì xảy ra, ho nhẹ một tiếng, lại hỏi: "Vẫn đau sao?"
Trường An nhìn anh, toàn thân trên dưới chỗ bị anh làm đau không chỉ có một! Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa!
Hơn nữa... Trường An nghi hoặc, sao tinh thần anh có thể sảng khoái như vậy?
Tối hôm qua lúc cô mơ mơ màng màng ngủ, rõ ràng cảm giác người ôm mình không ngủ được, hai cánh tay luôn sờ sờ cái này xoa bóp cái kia, một đêm không hề yên tĩnh... Nhưng bây giờ nhìn người này, rõ ràng là một đêm mộng đẹp mà?
Trường An cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, cho đến khi người kia không chịu nổi, đôi mắt mang theo ý cười đối diện cô, cô mới đột nhiên kịp phản ứng, cúi đầu bắt đầu múc cháo ăn.
Ăn hai miếng mới nhớ tới chuyện quan trọng, ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng rồi, ngày mai em... Ba giờ chiều phải ra sân bay."
Chử Trì Tô ngẩn người, không nói gì.
Trường An nhìn anh, sờ lên mũi, lòng có chút hoảng, nhỏ giọng nói: "... Ngày đó em đã nói với anh rồi."
Lúc này Chử Trì Tô mới có chút bất đắc dĩ bật cười, nói: "Anh không trách em, nhưng chúng ta vừa mới... Em muốn đi, anh lại không ở bên cạnh em, sợ là trong lòng em không thoải mái."
Trường An không nghĩ rằng anh mang tâm tư như vậy, trong lúc nhất thời vội vàng không kịp cảm động... Cảm thấy trong nháy mắt hình tượng bác sĩ Chử lại tốt hơn rất nhiều.
Vô thức cầm cái muỗng trong tay khuấy khuấy cháo trong chén, thấp giọng nói: "Em không sao."
... Chỉ cần là anh, em thế nào cũng không sao.
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Chử Trì Tô vẫn nghe thấy không sót một chữ nào, lông mày giật giật, nhìn người trước mắt vùi mặt vào trong chén, nghĩ một lúc, cười nói: "Vậy mấy ngày rảnh rỗi này anh ở với em."
Trường An nghe thấy, đột nhiên ngẩng đầu: "Có được không?"
Chử Trì Tô cười: "Vốn là để trống hai ngày, cũng đã nửa ngày rồi, có cái gì mà không được?"
Lúc này Trường An mới gật gật đầu, mỗi lần anh mang theo ý cười nói chuyện, cô đều cảm thấy giọng anh cực kỳ dễ nghe, cười híp mắt dùng muỗng múc một thìa cháo, đưa tới miệng anh, mượn hoa hiến phật(*): "Ăn cháo đi."
(*) Mượn hoa hiến phật: của người phúc ta; ý ở đây là chị An xúc cháo của anh Tô để cho anh Tô ăn.
Chử Trì Tô buồn cười, ngược lại cũng không khách khí với cô, há mồm ngậm toàn bộ cái muỗng vào miệng, ăn sạch sẽ cháo rồi mới bằng lòng thả ra.
Trường An ở bên cạnh nhìn anh, rõ ràng là động tác lễ độ, lại không hiểu sao khiến cho cô đỏ mặt.
...
Chờ đến lúc cô ăn hết cháo, liền bắt đầu căng thẳng, nhưng nhìn Chử Trì Tô ngồi một bên không có phản ứng gì, yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đoán chừng là anh đã quên chuyện này rồi.
Ai ngờ đột nhiên người kia lại xoay đầu, cười cực kỳ dịu dàng: "Ăn xong rồi?"
Trường An: "..." Sao cô lại quên trí nhớ của anh nhỉ?
Người kia chậm rãi đứng lên, từng bước đi về phía cô, Trường An càng ngày càng căng thẳng, hai cánh tay nắm lấy vạt áo, không kịp phản ứng liền bị người kia ôm lên, đi thẳng đến phòng ngủ.
Anh cúi đầu xuống, ghé vào bên tai cô, cười nặng nề: "Đến lượt anh ăn."
Trường An vừa muốn phản kháng liền bị người kia trực tiếp ném lên giường, lột quần áo, áp đảo...
Ưm...
***
Ngày hôm sau lúc lên máy bay, thân thể Trường An vẫn còn đau, thế nhưng sợ anh lo lắng, cũng không không biết thẹn mà nói ra.
Chử Trì Tô lái xe đưa cô đến sân bay, lại đi lấy vé với cô, làm xong thủ tục đăng ký, thấy sắp đến thời gian lên máy bay, hai người nhất thời không nói gì, thời gian này, nói cái gì đều không nỡ.
Cuối cùng vẫn là Chử Trì Tô không nhịn được khẽ thở dài, đưa tay kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt, dựa vào đầu của cô, trầm mặc một lúc, đến khi thực sự không kịp nữa mới thấp giọng nói: "Về sớm một chút."
Trường An lập tức gật đầu, từng chút từng chút một, càng ngày cành mạnh.
Dường như có tiếng anh cười khẽ, có chút buồn, nhưng vẫn thả tay, kéo cô từ trong ngực ra, quả nhiên trông thấy vành mắt cô màu đỏ, mặc dù không quá đỏ, nhưng vẫn khiến anh đau lòng, bất đắc dĩ cười nhẹ, cũng không để ý người đi tới đi lui ở sân bay, cúi người khẽ hôn lên trên mắt cô, cảm thán nói: "Khóc cái gì?"
Trường An lắc đầu: "Em không khóc."
Thực ra không phải chuyện lớn gì, mấy tháng là trở về, thế nhưng lần trở về này, hai người hoàn toàn thẳng thắn ở bên nhau, lại vừa mới xảy ra chuyện đó, cô thật sự không nỡ rời xa anh, vừa nghĩ rằng mấy tháng tới không được gặp anh, cũng có chút tủi thân.
Trong lòng Trường An buồn buồn nghĩ, thật sự bị anh chiều quá mức rồi, trước đó cô chưa từng mau nước mắt như bây giờ.
Chử Trì Tô sao có thể tin cô "Không khóc", nhưng không hề vạch trần, chỉ dùng tay bưng lấy mặt cô, ngón tay cái của bàn tay phải xoa xoa lên khuôn mặt bóng loáng của cô, chăm chú nhìn mặt cô, cố nén xúc động muốn trực tiếp kéo cô về nhà.
Loa thông báo đã nhắc nhở lên máy bay lần cuối, anh không thể không buông tay, nhưng vẫn đi theo cô đến cửa soát vé, cô đưa giấy tờ cùng vé máy bay cho nhân viên sân bay, Chử Trì Tô thừa dịp kiểm vé liền nói: "Đến nơi gọi điện thoại cho anh."
Trường An gật gật đầu, nhận lấy giấy tờ mà nhân viên sân bay đưa tới, nhìn anh: "Em đi đây."
Chử Trì Tô cười, gật gật đầu, buông lỏng tay.
Trường An rũ mắt xuống, quay người đi vào trong, đi mấy bước liền quay đầu nhìn một cái, người kia vẫn đứng ở chỗ đó, cười yếu ớt, nhìn cô đi xa dần.
Trường An cố ý đi rất chậm, nhưng con đường ngắn như vậy, chậm đến mấy cũng bước mấy bước là hết, cuối cùng quay đầu ra nhìn người kia một cái, quẹo vào.
Nhưng Chử Trì Tô vẫn đứng ở nơi đó, thật lâu sau mới nhắm mắt lại, quay người đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác đưa tiễn người thân rời đi, thật là không dễ chịu.
Lúc ra ngoài vừa định mở cửa xe thì liền nghe thấy tiếng máy bay cất cánh.
Chử Trì Tô ngẩng đầu, không ngoài suy đoán trông thấy một chiếc máy bay màu trắng bay qua đỉnh đầu.
Rất nhanh liền biến mất không thấy gì, để lại một bầu trời sáng tỏ.
Chử Trì Tô ngẩn người, vừa muốn ngồi vào xe, điện thoại liền vang lên, nói là bệnh viện có một ca giải phẫu, cần anh trở về.
Nhíu mày, nhanh nhẹn nhắn lại "Đã biết." rồi liền cúp điện thoại, lái xe thật nhanh về phía bệnh viện.
***
Lúc Trường An xuống máy bay thì đã rất muộn, lấy điện thoại ra bật máy lên, vừa lấy hành lý vừa gọi điện cho Chử Trì Tô.
Gọi nửa ngày cũng không ai nghe, Trường An nghĩ một lúc, đoán chừng là lại có ca phẫu thuật, cho nên không tiếp tục gọi nữa, gửi một tin nhắn báo anh là mình đã tới nơi bình an.
Sau khi về khách sạn, lại gọi điện cho đạo diễn, nói rằng mình đã trở về, ngược lại đạo diễn không nhiều lời, chỉ nói mấy ngày qua cô đã vất vả rồi, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.
Trường An nói cám ơn, cúp điện thoại, nhìn một chút, người kia vẫn chưa nhắn lại. Trường An nhíu mày, đoán chừng lại là mười mấy tiếng giải phẫu rồi.
Dứt khoát để điện thoại di động xuống, trước tiên thu dọn quần áo, rồi tắm rửa một cái, lúc đi ra vừa vặn đúng lúc người kia gọi đến.
Trường An nhìn tên hiển thị liền không nhịn được cười rộ lên, khóe miệng hơi cong cong, lập tức nghe máy: "Alo?"
Âm thanh của người kia hơi mang theo chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất êm tai: "Đến rồi hả? Mọi việc tốt chứ? Xin lỗi, vừa nãy anh có ca phẫu thuật."
"Không sao, em không gọi được cho anh thì liền biết là anh có ca phẫu thuật rồi, em đến nơi rồi, tất cả đều rất thuận lợi, ca phẫu thuật như thế nào?"
Rõ ràng giọng nói của Chử Trì Tô mang theo ý cười: "Nhờ phúc của em, tất cả đều rất thuận lợi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]