## 08
Vì không làm nhiệm vụ, Mã Việt Trạch không đội mặt nạ, xuất hiện với khuôn mặt thật.
Thấy tôi, anh tự nhiên chào hỏi.
"Thật trùng hợp. Cô đến mua đồ à?"
“Đến để mua gì thế?”
Tôi thành thật nói: "Ừm. Lần trước anh đã cứu tôi, tôi muốn mua chút gì đó để cảm ơn anh. Tôi đang băn khoăn không biết mua gì, vừa gặp anh ở đây, vậy cùng đi nhé?"
Mã Việt Trạch có chút ngạc nhiên, sau đó anh nói: "Không cần mua gì đâu. Cô là đồng đội của tôi, tôi nhất định phải cứu cô."
Nhưng... tôi mua đồ không chỉ để cảm ơn anh ấy.
Còn để xin lỗi cho việc trước đó khi tôi bị quỷ hỏa nhập và đã cư xử không phải.
Vì vậy, tôi thận trọng nói: "Nhưng tôi không thích nợ ân tình người khác. Dù ơn cứu mạng của anh không thể trả bằng quà, nhưng ít nhất sau này khi đối diện với anh, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Anh đừng từ chối nhé."
Nghe vậy, Mã Việt Trạch gật đầu đồng ý.
Có anh tự chọn đồ, tôi không cần phải lo lắng đoán xem anh thích gì nữa.
Dạo một lúc, cuối cùng Mã Việt Trạch cũng thấy món đồ mình muốn mua.
Anh chỉ vào một bộ quần áo giấy sang trọng ở một quầy hàng và nói: "Lấy bộ này đi. Đã lâu rồi tôi chưa mặc đồ mới."
"Được thôi."
Nói rồi, tôi hỏi chủ quầy: "Bộ này bao nhiêu tiền?"
Chủ quầy cười nói: "1000 Minh tệ."
Nghe vậy, tôi hít một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-soi-to-hong-noi-duyen-am-phu/3575233/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.