“Không được!”
Đây là câu nói đầu tiên ba mẹ Bình An thốt ra khi nghe ý tưởng điên rồ của con gái mình.
“Ba mẹ nói rồi. Không đua xe. Cũng không máy móc gì hết. Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, hai đứa sẽ đi học lại. Rồi kiếm một công việc gì đó bình thường mà làm. Không nói nhiều nữa”
Lần này, ông Lê Văn Phúc vô cùng dứt khoát. Thật sự quá nguy hiểm. Nhất là việc chế tạo và sử dụng mấy cái máy móc quỷ quái đó. Ông bà đã từng mất đi một đứa con chỉ vì con bé quá yêu thích việc chế tạo. Và trong một lần thử nghiệm máy mới, chiếc máy đã gây ra một vụ nổ, cướp đi sinh mạng của đứa con mà ông bà hằng yêu quý. Khi bà Vân Hạnh mang thai, hai vợ chồng ông đã tự nhủ, không bao giờ cho con mình chế tạo bất cứ thứ gì. Biết Bình An có đam mê chế tạo, ông bà thậm chí còn đốt hết sách, cấm tiệt việc nghiên cứu. Nỗi đau trước đây đã quá lớn. Ông bà không muốn bị tổn thương lần nữa. Vậy mà giờ đây, đứa con gái của ông lại muốn lôi ra một cái máy nào đó, trực tiếp thử nghiệm trên người anh trai mình.
“Nhưng chúng ta cũng không thể để anh ấy mất trí nhớ thế này. Còn đội Bolt và tương lai của anh ấy nữa. Ba mẹ, con xin hai người hãy đồng ý”
“Tạm thời, nó mất trí nhớ cũng không phải xấu. Cái môn đua xe đó cũng chẳng tốt lành gì. Ba mẹ cũng đã thật sai lầm khi đồng ý cho nó đua xe. Và giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-sach-dua-xe/16123/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.