Nhà trường rất nhanh đã đưa ra thông báo về “vô lương tâm”, nhưng chỉ nói đó là vấn đề tác phong, còn cụ thể ra sao thì không nhắc tới. Và trục xuất là việc đương nhiên.
Lộ Nhiễm nói “vô lương tâm” đang bị giam giữ. Không chỉ là vấn đề về tác phong làm việc mà còn nhận hối lộ, sàm sỡ nữ sinh nữa.
Cố Kiều quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Trình Chu: “Anh làm sao?”
Trình Chu ừm một tiếng, rồi tiếp tục làm bài tập Toán.
“Liệu vô lương tâm có trả thù em không, con người ông ta nhỏ mọn, ghi thù, lần này chắc chắn ông ta sẽ nhớ mãi không quên cho coi.” Cố Kiều có chút lo lắng nói.
“Không sao.” Trình Chu ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trừ phi ông ta muốn chết.”
Chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng Trình Chu không hề nói đùa.
Tần Dịch đeo cặp sách, đi vào từ lối cửa trước, nhưng không về vị trí của mình, mà đi tới bên cạnh Cố Kiều.
“Good morning.” Tần Dịch nói.
“Đồng hồ của cậu tớ đã sửa xong rồi, trả cậu này.” Cố Kiều lấy đồng hồ điện tử của Tần Dịch ra khỏi cặp sách: “Cậu đeo thử xem có còn rộng không?”
Tần Dịch đeo thử lên tay, rồi mỉm cười nói với cô: “Cảm ơn nhé.” Nói xong mới đi về vị trí ngồi của mình.
Lộ Nhiễm ngồi một bên ngẩn người khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Tần Dịch cười với cậu sao, bình thường cậu ấy không thích cười, là kiểu anh đẹp trai cool ngầu vậy đó, trưa thứ sáu tuần trước, hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-qua-mai-khong-giai-duoc-con-khat/216355/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.