Cố Kiều quay lại, trông thấy một tên nhuộm tóc vàng hoe, trên tay đang cầm điếu thuốc. Một vài tên lâu la đứng bên cạnh cùng hùa theo hò hét ầm ĩ.
“Này, nhóc xấu xí, anh Mao đang nói với nhóc đó, sao không để ý tới người ta thế hả?”
Cố Kiều không trả lời, cứ thế giơ ô lên, chuẩn bị về nhà. Trình Chu đã từng dạy cô rằng, nếu gặp phải đám côn đồ, thì không cần cãi cọ với đối phương, vì ngoại trừ việc càng khiến chúng kích động ra thì chẳng còn tác dụng nào khác, lúc ấy chỉ cần nhắm mắt ngậm miệng về nhà nói với anh là được. Sau đó, anh sẽ phụ trách việc “đánh bay” bọn chúng.
Thấy Cố Kiều không thèm để ý tới mình, cũng không lên tiếng, một vài người trong số bọn chúng cảm thấy thật nhàm chán, chọc ghẹo phải có đi có lại mới thú vị, còn nói với một người câm quả đúng là chẳng có gì để nói.
Cố Kiều cầm ô lao vào màn mưa và chạy.
Mấy tên đứng dưới mái hiên bàn tán: “Anh Mao, còn nhìn gì thế, người cũng đã đi rồi mà.”
“Kiểu tóc xấu chết đi được, trông hệt như chó gặm, tìm bừa một đứa cũng đẹp hơn nhóc đó.”
Người được gọi là anh Mao châm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn đối phương: “Mày thì hiểu cái mẹ gì, nhóc xấu xí kia nếu đổi kiểu tóc khác, thì trong cả con phố này chăng có ai đẹp bằng.”
“Ồ, anh Mao rung động rồi kìa, hay là chúng ta đuổi theo nhé?”
Anh Mao nhả ra làn khói, híp mắt lại: “Không cần, nhìn bộ dạng ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-qua-mai-khong-giai-duoc-con-khat/216344/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.