Cố Kiều nhìn cây bút ba nghìn tệ trong tay, đột nhiên cảm thấy dường như nó có thể phát sáng, từ nắp bút đến thân bút, tất cả đều lấp lánh ánh tiền. Suýt chút nữa khiến cô lóa cả mắt.
Trình Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gái đang đứng trước lan can kim loại màu bạc, cả người bất động như mất hồn, hai mắt mở to, nếu nhìn kỹ có thể thấy trong đôi con ngươi vẫn còn chút kinh ngạc.
Trình Chu cau mày, cô đã chịu sự đả kích gì vậy? Sau đó anh lại thấy cô cầm cây bút trên tay, từ từ đưa lên môi liếm một cái. Mẹ nó, có chút gớm ghiếc. Trình Chu nhanh chóng bịt mắt lại, đây là hành động chết tiệt gì thế này? Rốt cuộc cô đã bị điều gì đả kích đến mức như vậy?
Mà trên bút bi đều là vi khuẩn, liếm như vậy sẽ bị tiêu chảy đó. Một đứa trẻ chẳng quan tâm đến vấn đề vệ sinh như vậy quả thật không giống với cô nhóc nhà anh.
Cố Kiều từ bên ngoài trở lại lớp học, khi đi qua người Trình Chu lại bị anh kéo lại. Anh cầm lấy cây bút trong tay cô, ném lên bàn của cô, rồi dạy bảo: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, giữ gìn vệ sinh, giữ gìn vệ sinh. Một thứ ngày nào cũng cầm để viết chữ, vậy mà lại mang ra cắn, em đói quá rồi phải không?”
Đói cũng không đến mức đi liếm bút máy, đây là tật xấu gì thế này?
Cố Kiều nhìn cây bút Parker trị giá ba nghìn tệ bị Trình Chu ném lên bàn, ồ, không đúng, đây là cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-qua-mai-khong-giai-duoc-con-khat/216337/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.