Mấy người họ vốn dĩ chuẩn bị đến để ngăn cản trận đánh nhau, bây giờ lại ngồi trong quán phở, Âu Dương Tĩnh cảm thấy sự việc phát triển một cách cực kỳ quái lạ. Thế nhưng trước mặt Vu Nhất Dương và Khưu Minh Đạt, cô lại không thể hỏi Bùi Dục kỹ hơn về nguyên nhân kết quả của sự việc. Mà Bùi Dục vừa thoát một kiếp nạn, đang lúc hưng phấn, anh ngồi vào trong quán một cái là liền bắt đầu gọi: “Ông chủ, cho bốn đĩa phở xào thịt bò!”
Hoàn toàn không thấy Âu Dương Tĩnh đang trừng mắt nhìn anh.
Ơ, hưng phấn nên quên mất...Bùi Dục nghĩ đến chuyện hôm nay, bỗng lập tức cảm thấy chột dạ, vội vàng quay đầu gọi lớn: “Ông chủ, ba đĩa được rồi!”
“Làm gì vậy! Ăn chung đi!” Vu Nhất Dương lớn tiếng ngắt ngang anh, “Ông chủ, bốn đĩa nha!”
“Gọi một cuộc điện thoại báo với gia đình một tiếng không phải được rồi sao.” Vu Nhất Dương vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Cậu có đem điện thoại không? Không đem thì dùng của tôi đi. Điện thoại nhà cậu số mấy?”
Khưu Minh Đạt vội đẩy Vu Nhất Dương một cái, nhíu mày khẽ nhắc nhở: “Cậu nhiều chuyện quá, muốn gọi thì cũng là dùng điện thoại của anh Bùi.”
Vu Nhất Dương bỗng tỉnh ngộ, cùng Khưu Minh Đạt nhìn sang “Bùi Dục”.
Âu Dương Tĩnh bị hai người bọn họ nhìn, không thể không từ từ rút điện thoại ra đưa cho Bùi Dục.
“Cảm ơn nha!” Bùi Dục nhận lấy điện thoại, mở khoá một cách quen thuộc. Anh đứng dậy ra khỏi quán gọi điện thoại. Âu Dương Tĩnh cũng gấp gáp đi theo.
Vu Nhất Dương và Khưu Minh Đạt trao đổi ánh mắt trong suốt toàn bộ quá trình, vừa thấy hai người ra ngoài cửa, hai bọn họ liền lập tức bùng nổ sự bà tám của mình. Vu Nhất Dương nhìn chăm chăm hai người đang đứng ở cửa gọi điện thoại, cậu ta bật nắp điện thoại, suy nghĩ nên chụp trộm không.
“Nguyên Phương, chuyện này cậu thấy thế nào?”* Cậu ta đẩy đẩy Khưu Minh Đạt.
*Ngôn ngữ mạng: là một cậu thoại trong bộ phim truyền hình Trung Quốc dựa trên những câu chuyện trinh thám cồng chiêng liên quan đến Di Renjie, một quan tòa và chính khách của triều đại nhà Đường.
Khưu Minh Đạt cũng nhìn hai người, xoa xoa chiếc cằm đầy thịt của mình rồi lắc đầu: “Đại nhân, chuyện này ắt có điều kỳ lạ! Theo thuộc hạ quan sát, quan hệ của hai người họ tuyệt đối không bình thường! Vậy mà Bùi Dục lại biết nhà Âu Dương Tĩnh nấu cơm lúc nào, đã vậy Âu Dương Tĩnh còn mở khoá điện thoại Bùi Dục cực kỳ thành thục, giống như điện thoại của mình vậy.”
“Thì ra là vậy!!” Vu Nhất Dương thật sự không chú ý đến tình tiết mở khóa điện thoại, Khưu Minh Đạt nói vậy, cậu ta dường như ngộ ra được điều gì: “Thảo nào anh Bùi không muốn để Âu Dương Tĩnh ăn cùng chúng ta? Có phải thấy tớ quá đẹp trai, sợ cậu ấy thay lòng đổi dạ?” Cậu ta xoa cằm cau mày với Khưu Minh Đạt.
Khưu Minh Đạt chậm rãi đánh giá cậu ta một lượt rồi bình luận: “Nếu nhan sắc của cậu và anh Bùi hoán đổi cho nhau thì sự lo lắng này đúng là nên đó.”
“Biến đi!” Vu Nhất Dương đánh cậu ta một cái.
Khưu Minh Đạt thoắt cái tránh đi rồi cười hi hi, vừa thấy ông chủ bê hai đĩa phở xào thịt bò ra thì lập tức sáng mắt, đẩy tay Vu Nhất Dương: “Đừng quậy đừng quậy! Phở đến rồi!” Sau đó lại gọi vọng ra cửa, “Hai người bên ngoài, các cậu có ăn không đây?”
“Đến đây!” Bùi Dục đáp một tiếng, bước vào quán trước. Âu Dương Tĩnh đi ngay theo sau.
Quán phở xào này quả nhiên đáng để giới thiệu. Sợi phở trơn bóng, bắp cải cũng xào rất giòn, ăn vào không có cảm giác dầu mỡ. Mấy người họ vốn dĩ đang trong tuổi ăn tuổi lớn, học xong buổi chiều thì sớm đã đói muốn xỉu rồi nên lúc này có thể nói đang quét sạch sành sanh.
Có điều, mỗi một thiếu niên mười mấy tuổi hệt như có bảy tám cái miệng, ăn cũng không quên tám chuyện. Lúc đang càn quét đĩa phở, hai tên hề Vu Nhất Dương và Khưu Minh Đạt kẻ tung người hứng, làm bầu không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt. Mà Bùi Dục trong cái vỏ “Âu Dương Tĩnh” này chắc đã lâu rồi không ăn cơm tám chuyện với đám bạn thân cấp hai, lại cảm thấy hai người bọn họ cực kỳ thú vị, ba người bọn họ đã xưng anh gọi em từ sớm, dường như bọn họ mới chính là bạn cũ.
“Anh Bùi, hai người quen biết nhau thế nào vậy?” Vu Nhất Dương thấy “Bùi Dục” cứ cắm đầu ăn phở mà không nói chuyện, còn sợ anh ghen, thế nên liền vội vàng hỏi một câu.
“Quen nhau lúc tham gia thi đấu.” Âu Dương Tĩnh bỏ đũa xuống.
“Ế? Thì ra chị Tĩnh cũng là học bá! Thất kính thất kính!” Khưu Minh Đạt chắp tay với “Âu Dương Tĩnh.
“Đương nhiên là không phải rồi! Nhan sắc này của chị Tĩnh vừa nhìn một cái là biết chắc chắn là học bá!” Khưu Minh Đạt nói xong lập tức chỉ vào Bùi Dục giải thích, “Nhìn ba người bọn em đây, cũng là học bá đẹp trai nhất đó nha!”
“Xem ra thành tích của tôi quá có lỗi với nhan sắc này rồi!” Vu Nhất Dương nhảy vào, lại hỏi Âu Dương Tĩnh: “Thấy lúc nãy cậu đánh nhau với em gái kia cũng ra gì lắm đó, có phải từng luyện tập qua không? Văn võ song toàn, đỉnh quá nha!”
“Không đâu, anh Bùi còn sợ cậu đánh không lại, gọi bọn mình đến giúp đỡ nữa.” Khưu Minh Đạt vừa quét đĩa vừa nói. “Cậu không biết đó thôi, lúc ở trên đường, anh Bùi cực kỳ căng thẳng, chạy cả đoạn đường đấy! Tôi sắp đứt hơi luôn!”
“Ha ha. Vậy sao, hai người cực khổ rồi!” Bùi Dục gượng cười, thầm nói thứ bị đánh là cơ thể cô ấy, cô ấy không gấp mới lạ. Anh nghĩ ngời rồi liếc sang Âu Dương Tĩnh một cái, nhìn biểu cảm của cô, có lẽ đang mang cục tức vì sự càn quấy của anh. Anh đẩy đẩy cô: “Ăn xong thì về ha? Cũng không còn sớm nữa rồi.”
Âu Dương Tĩnh sợ bà nội ở nhà lo lắng, đương nhiên không ý kiến gì. Ngược lại hai người Khưu Minh Đạt và Vu Nhất Dương vẫn còn chưa nói xong, lúc tạm biệt còn hỏi Bùi Dục: “Chị Tĩnh, lúc nào rảnh thì ra ngoài cùng ăn cơm đi!”
Bùi Dục tỏ ý OK, hươ hươ tay rồi vội vàng chạy về nhà Âu Dương Tĩnh.
Chắc Âu Dương Tĩnh bình thường ngoan ngoãn, đối với việc anh đột nhiên không về nhà ăn cơm, vậy mà bà nội cũng không nói gì, càm ràm vài câu thức ăn bên ngoài không sạch sẽ rồi cũng bỏ qua cho anh.
Về đến nhà, làm xong bài tập, Bùi Dục cũng bình tĩnh lại sau sự hưng phấn khi gặp lại đám bạn cũ, chuyện hôm nay...cách để Trần Lập Linh đánh một trận rồi hoán đổi cơ thể này, xem ra đã tuyên bố phá sản rồi.
Bỏ đi, chuyện đến nước này, tới đâu tính tới đó vậy. Bùi Dục tự an ủi mình rồi chìm vào mộng đẹp.
*
Đến thứ tư, ngoài tiết Lịch sử ra thì Bùi Dục đều biết mặt giáo viên tất cả các môn khác rồi. Cuối cùng thì chiều nay cũng chào đón tiết Lịch sử đã chờ đợi bấy lâu. Bùi Dục khá tò mò về cô Từ dạy môn Lịch sử này. Vì Âu Dương Tĩnh có nói, vốn dĩ cô ấy giảng rất hay, cực kỳ được học sinh yêu thích, thế nhưng không biết vì lý do gì mà gần đây càng lúc càng biến thái, thường xuyên nhắm vào những học sinh có thành tích tốt để mắng.
Giáo viên mắng học sinh tệ thì nhiều không kể hết, thế nhưng người mắng học sinh giỏi thì Bùi Dục chưa thấy bao giờ. Anh có chút mong đợi.
Thế nhưng sau khi chuông vào lớp đã reo được năm phút mà vẫn không thấy tăm hơi cô Từ đâu. Ốm rồi? Có việc gấp không đến được? Nhưng bất kể là lý do gì thì đều nên thông báo với chủ nhiệm lớp hoặc giáo viên đang đứng lớp mới đúng. Điều kỳ lạ hơn là, các bạn trong lớp đều không phải kiểu an phận học tập, đã bắt đầu náo nhiệt từ giờ đọc buổi sáng.
Thế mà bây giờ giáo viên không đến lớp, trong phòng học lại yên tĩnh một cách lạ thường. Ngay cả những nam sinh nghịch ngợm cũng ngoan ngoãn lấy vở ra làm bài tập.
Bùi Dục nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, nhìn đồng hồ trong lớp, mười phút trôi qua rất nhanh, anh không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau, xem xem rốt cuộc cô có đến dạy không. La Vịnh Văn thấy anh nhìn đông ngó tây, lập tức kéo anh một cái, khẽ nói: “Đừng nhìn! Lỡ cô Từ mà ở phía sau nhìn trộm, bị phát hiện là tiêu đó!”
Cô ấy vừa nói xong thì Bùi Dục đã thấy một người đứng dựa vào tường trong ánh sáng phản chiếu màu gạch men phía hành lang. Không đợi anh rụt người lại, người kia đã bước từ cửa sổ phía sau qua, Bùi Dục vừa đúng lúc mắt đối mắt với cô ấy. Một đôi mắt vô cùng xinh đẹp và sắc sảo, thế nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy tràn đầy...thù hận?
Nhìn nhầm rồi nhỉ? Bùi Dục hoàn hốt, làm gì có giáo viên nào dùng ánh mắt đó để nhìn học sinh chứ?
Thế nhưng sau khi tiếng giày cao gót lạnh lẽo vang lên, cuối cùng thì cô Từ cũng xuất hiện trong lớp học, nói một cách không khoa trương, trong nháy mắt, ngay cả tiếng kim đồng hồ cũng có thể nghe thấy được. Tuổi tác cô ấy không lớn, cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi, khí chất thuộc kiểu ngự tỷ*, cực kỳ quyết đoán, cơ bản chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến mọi người trong phòng câm nín. Giáo viên có thần thái thế này, nếu năng lực dạy học cũng tốt, vậy thì tuyệt đối là giáo viên ưu tú tạo ra những học sinh giỏi.
*Ngự tỷ được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực.
Thế nhưng, điều làm Bùi Dục kinh ngạc chính là, cô Từ này đến trễ mười phút, bước vào lớp lại không vội vã lên bục giảng bài mà từ từ đi xuống chỗ ngồi của học sinh.
“Tôi đứng ở cửa sau mười phút, chính là muốn xem xem lúc tôi không ở đây ai đang nghiêm túc học tập, ai đang nói chuyện. Phát hiện có vài học sinh tự cho rằng lấy được vài điểm A trong trường này là giỏi rồi, trước mặt giáo viên một kiểu mà sau lưng giáo viên lại một kiểu khác. Tôi không bị che mắt như các giáo viên lớn tuổi khác đâu!”
Cô ấy nói xong rồi đột nhiên dừng lại cạnh bàn Bùi Dục. Giật lấy quyển vở luyện tập Lịch sử anh còn chưa kịp mở ra, tiện tay lật vài trang rồi bỗng giơ quyển vở lên cao, hươ hươ trước mặt các bạn học trong lớp như đang triển lãm, nghiêm giọng nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi chính là nói loại người thế này! Viết cái gì đây chứ? Toàn là chép trong sách ra, chỉ biết học vẹt, không có chút suy nghĩ nào là của mình!” Cô ấy nói xong, sau đó vứt quyển vở lên bàn Bùi Dục. “Loại học sinh như em tôi gặp nhiều rồi, nữ sinh mà, cấp hai chỉ đạt được thành tích tốt nhờ học vẹt, lên cấp ba là tiêu ngay! Nói không chừng đừng đợi tới cấp ba, nhìn điểm kỳ thi liên kết toàn thành phố vào học kỳ sau là hiểu rồi, không biết lấy được B hay C nữa.”
Không chỉ mình Bùi Dục ngơ ngác, các bạn học trong lớp cũng đơ ra, lần lượt nhìn sang “Âu Dương Tĩnh”, không biết cô bạn nhất khối này rốt cuộc đã việc gì mà làm cô Từ giận dữ như vậy.
Sau khi cô Từ trút giận xong, nét nghiêm nghị trên mặt cuối cùng cũng giảm đi không ít, cô ấy cuối cùng cũng bước lên bục giảng, lật sách ra chuẩn bị giảng bài.
Fuck! Không ngờ người đàn bà này lấy Âu Dương Tĩnh làm tấm thớt để trút giận? Bùi Dục chỉ cảm thấy có một ngọn lửa truyền thẳng lên từ lồng ngực, anh đập bàn một cái rồi đứng lên: “Thưa cô! Mời cô xin lỗi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]