Chương trước
Chương sau
Bọn họ nói chuyện bà nội đã nghe được bao nhiêu? Âu Dương Tĩnh nhìn thấy bà nội thì trong nháy mắt nghĩ đến chuyện này. Sau đó mới ý thức được còn có thêm một phiền toái là Bùi Dục ở bên cạnh nữa. Một nam sinh buổi tối một mình đưa một nữ sinh về nhà, thấy thế nào cũng đều đã có biến, cái này thì cô phải giải thích thế nào đây?

Nhất thời Âu Dương Tĩnh cũng giống với Bùi Dục, đều sửng sốt. Hai người bọn họ cứ ngây ngốc như vậy nhìn bà nội đi về phía bọn họ, tới cùng cũng không thể nói ra được một câu.

Bà nội nheo mắt mượn ánh sáng của đèn đường đánh giá Bùi Dục, rất nhanh liền nhận ra anh. "Là tiểu Bùi đi, bà nhớ rõ cháu. Cảm ơn cháu đã đưa Tĩnh Tĩnh nhà bà trở về." Làm cho hai người Âu Dương Tĩnh bọn họ kinh ngạc là, thái độ của bà nội có hơi bình tĩnh một chút, sau khi đầy khách khí nói cảm ơn Bùi Dục thì một chữ cũng không hỏi gì về quan hệ của hai người bọn họ.

Nhất thời Bùi Dục có cảm giác được sủng ái mà hơi lo sợ, lắp ba lắp bắp gọi bà nội, rồi lại liền tiếp nói "Không cần cảm ơn", bình thường anh rất biết ăn nói nhưng vào lúc này ngoại trừ mấy chữ kia thì cũng không biết nói gì khác.

Thời điểm bà nội cùng Bùi Dục nói chuyện, Âu Dương Tĩnh lặng lẽ quan sát vẻ mặt của bà nội, hơn nữa còn cảm thấy vẻ mặt bình tĩnh của bà nội bây giờ tuyệt đối là sự yên lặng trước bão táp. Lão nhân gia người đang kìm nén một đại chiêu đó! Cô khẩn trương nháy mắt với Bùi Dục, bảo anh mau đi đi. Cuối cùng Bùi Dục cũng không còn khẩn trương quá độ nữa, xem hiểu được ánh mắt của cô, loạng choạng nói lời tạm biệt rời đi.

Bùi Dục vừa mới ngồi lên xe taxi, sắc mặt bà nội liền trực tiếp tối sầm. "Theo bà về nhà!" Lão nhân gia người nói ra bốn chữ đầy sức lực, mặt trầm xuống giống như được phủ một lớp sương vậy.

Âu Dương Tĩnh nào dám không theo, không dám thở mạnh đi theo phía sau bà nội về nhà.

Vừa về đến nhà, bà nội vừa mở khóa vừa nói: "Ăn cơm tối chưa?"

"Ăn rồi." Âu Dương Tĩnh thành thật trả lời, cúi đầu đầy quy củ đứng ở chỗ vòm cửa, trong lòng bắt đầu đếm ngược từ ba mươi, tính xem bà nội còn bao lâu nữa thì giáo huấn cô.

Thời điểm đếm đến mười bảy, bà nội vừa vặn đổi dép lê xong, ngồi xuống sofa ở phòng khách. "Cháu qua đây."

Âu Dương Tĩnh ngoan ngoãn đứng trước mặt bà nội.

"Buổi chiều không về là ở trường có việc gấp sao?" Thẩm vấn bắt đầu.

"Không phải." Câu hỏi đầu tiên được nói ra đã làm cho Âu Dương Tĩnh muốn hụt hơi rồi. Ở trong điện thoại nói dối bà nội cũng đã miễn cưỡng rồi, ở trước mặt bà nội cô thật sự khó mà có thể nói dối trọn vẹn được. Huống chi, lúc này cả người cùng mặt cô toàn là đất cát, đồng phục cũng đã bị bẩn cho nên cũng không có chút sức thuyết phục nào. Vì thế cô đành phải cố gắng nhẹ nhàng bâng quơ miêu tả bị đám lưu manh đuổi theo một phen rồi lại được bạn cùng lớp cứu.

Vừa mới bắt đầu biểu cảm của bà nội vẫn còn vô cùng nghiêm khắc, sau khi nghe thấy cô bị đám lưu manh đuổi theo, lão nhân gia người liền không thể chịu được nữa, cầm lấy tay Âu Dương Tĩnh nhanh chóng để cho cô ngồi xuống, Cũng không vội thẩm vấn, mà chỉ vội vàng kêu cô cởi đồng phục ra xem chỗ bị thương. Âu Dương Tĩnh ở phòng khám đã kiểm tra một lần, biết vết thương trên người cũng không đáng ngại, nhưng mà phần bị thương ngoài da ở phía sau lưng thì có chút dọa người, vì thể chỉ nói đã xử lý qua rồi, cũng không còn đau nữa, nghĩ muốn nói dối cho qua.

Nhưng làm sao bà nội đồng ý, vẫn cứ cởi áo khoác của cô ra, kiểm tra vết thương ở phía trước và phía sau lưng của cô, xác định là đều đã bôi thuốc rồi cũng mới bằng lòng bỏ qua.



"Đám lưu manh này ở đâu ra cơ chứ! Mỗi ngày cháu cũng chỉ đến trường ta học, làm sao có thể chọc tới bọn hắn chứ?" Bà nội nhìn thấy vết thương trên người cô, thì đau lòng đến không chịu được, giọng nói cũng đều đã có chút run rẩy.

Âu Dương Tĩnh đành phải nói ra suy đoán của chính mình: "Lần trước cháu trùng hợp gặp Trần Lập Linh bị người khác khi dễ, nên cháu đã gọi người tới hỗ trợ cưỡng ép tên lưu manh muốn cưỡng ép cô ấy nên, đoán chừng là bị người đó ghi hận thôi."

"Trần Lập Linh?" Nhất thời bà nội nhíu mày: "Hiện tại hình như đứa bé kia không còn đi học nữa, cháu trộn lẫn với con bé làm gì chứ? Với dáng vẻ chân tay lèo khèo này của cháu, mà ở bên ngoài vẫn còn muốn làm anh hùng sao?"

"Ưm, cháu biết rõ, lần sau cháu sẽ không dám nữa." Vì để cho bà nội yên tâm, thái độ nhận sai của Âu Dương Tĩnh vô cùng tích cực.

"Uhm." Bà nội đẩy mắt kính: "Được rồi, cháu cùng với đứa bé tiểu Bùi kia là có chuyện gì vậy?"

Nhất thời Âu Dương Tĩnh nghẹn lời, tuy mấy ngày hôm trước Bùi Dục mới trở thành "bạn trai" của cô, nhưng mà... Cô giật giật cánh tay, nhất thời áo cọ vào phần lưng bị trầy da truyền đến một cảm giác hơi đau. Âu Dương Tĩnh khoa trương bắt đầu kêu lên: "Đau đau đau đau... Bà nội, bà nhìn giúp cháu có phải còn chỗ bác sĩ chưa bôi thuốc hay không với?"

"Ở đâu? Để bà nhìn xem!" Không đợi bà nội giáo huấn cô thì đã bị tiếng kêu thảm thiết của cô dời lực chú ý đi. Cuối cùng sau khi bôi thuốc thay quần áo một hồi lâu, vậy mà cứ như vậy bà nội bị cô làm cho ngoạt sang việc khác, mãi cho đến lúc đi ngủ vẫn còn quan tâm đến miệng vết thương của cô, không có đề cập đến Bùi Dục nữa.

Sau khi tắt đèn, Âu Dương Tĩnh nằm sấp ở trên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. trí nhớ hai đời luân phiên xuất hiện, trút vào đầy áp trong đầu cô.

Sau khi cẩn thận đối chiếu sẽ phát hiện, lặp lại một đời, có rất nhiều chỗ trong sinh hoạt đều không còn giống với đời trước nữa rồi. Ví dụ như, đời trước cô cũng không thể tham gia đầy đủ đợt tập huấn thi đấu Olympic toán học - - Bởi vì thời gian thi đấu lựa chọn đúng là lúc anh họ của cha mang theo con trai đến quấy rầy hai bà cháu hai người, làm hại cô bỏ lỡ thời gian vào phòng thi.

Ví dụ như Trần Lập Linh, cô nhớ rõ đời trước Trần Lập Linh đã nhảy sông tự sát, mà cụ thể chết như thế nào thì cô cũng không có nhìn thấy. Chờ tới lúc cô nghe được tin tức, Trần Lập Linh cũng đã qua đời nhiều ngày rồi. Mà trong trường học lại còn truyền đi trong những cuộc nói chuyện phiếm khi cô ta còn sống đã "không kiềm chế" thế nào, giống như không có ai cảm thấy vì cô ta mất mà khổ sở, người học sinh có tác phong "không tốt" này đến cuối cùng cũng chỉ còn xuất hiện trong những cuộc tán gẫu vào những buổi nhàn rỗi mà thôi.

Mà chuyện có người muốn đánh cô cũng không phải là Trần Lập Linh báo - - Vì Trần Lập Linh đã qua đời rồi. Trong ấn tượng là Thẩm Tây chạy tới nói cho cô biết cậu ta nghe được tin tức, trùng hợp vào thời điểm hai người nói chuyện vừa vặn đã bị La Vịnh Văn nghe thấy.

Còn có Vạn Bình, mẹ đẻ của cô. Trước trọng sinh, cô đối với người phụ nữ thành thục xinh đẹp này cũng không có quá nhiều địch ý. Vào lần thứ hai Vạn Bình tới cửa tìm cô, cô đã đồng ý cùng Vạn Bình đến chỗ bà ta ở "tâm sự một phen", nhưng mà Vạn Bình lại trực tiếp dẫn cô đến một hội sở cao cấp nào đó. Vừa nhìn thấy cách trang hoàn nơi đó đã biết đó là nơi mà với tầng lớp gia đình như cô không thể chi tiêu được. Nhưng thời điểm Vạn Bình dẫn cô đi ăn uống khi quẹt thẻ đều không chút do dự.

Ngay từ đầu, thật đúng là trong lòng cô cũng có chút mềm đi, cho rằng tới cùng là do Vạn Bình mang lòng áy náy vì đã vứt bỏ cô, tiêu tiền như vậy cũng là do muốn bù đắp mười mấy năm thiếu vắng sự nuôi dưỡng của bà ta. Mãi cho đến khi cô thấy được những cảnh tượng mà thiếu nhi "không nên nhìn thấy".

Dây dưa da thịt, người phụ nữ xinh đẹp thét chói tai, những hình ảnh hạn chế không nên nhìn thấy đã dọa cho cô hoa mắt chóng mặt đứng ngay tại chỗ. Mà đối mặt với sự thất kinh của cô, Vạn Bình lại liên tục cười duyên, dùng giọng nói trần đầy dụ dỗ nói ở bên tai cô ràng, chuyện mà hai người đó đã làm là chuyện tuyệt mĩ nhất trên thế giới. Thấy Âu Dương Tĩnh vẫn còn kinh hoàng như cũ, bà ta cười nhạo "đứa trẻ chưa từng trải việc đời."



Mà thời điểm nói những lời này, Vạn Bình Vừa mới làm mát xa xong. Áo tắm màu đỏ tươi vẫn được mở trễ đến trước ngực. Làn sóng mãnh liệt ở trước ngực được miêu tả một cách sinh động, hai khỏa trắng như tuyết có thể làm quáng mắt người khác. Khi đó cô mới bắt đầu nghi ngờ nghề nghiệp của mẹ đẻ, chỉ với người bình thường mà nói, không có người mẹ nào sẽ ở trước mặt con gái vị thành niên đẻ lộ tư thái đầy mê hoặc như vậy đi?

Cô muốn chạy nhưng mà Vạn Bình lại giữ chặt cô lại, nhẹ nhàng thổi bên tai của cô một hơi: "Sao sao? Cô gái nhỏ của mẹ? Con sợ sao, là vì con chưa từng hưởng qua loại cảm giác vui sướng này. Chỉ cần hưởng thụ qua, chắc chắn con sẽ yêu cảm giác này..." Thời điểm Vạn BÌnh nói chuyện, tay lại mềm mại đáng yêu như một yêu xà trực tiếp từ cổ cô đi xuống, làm cô sợ tới mức che ngực đầy gắt gao, lại bất thình lình bị đầu lưỡi Vạn Bình day nhẹ, chạm nhẹ vào vành tai.

Nhất thời não bộ cô như nổ tung, liều mạng đẩy Vạn Bình ra, cũng không có quay đầu lại chạy trở về nhà. Sau khi về nhà đã ói sạch sẽ những gì đã ăn toàn bộ ra ngoài, bị sốt trọn vẹn hai ngày.

Về sau, chỉ cần nhìn thấy Vạn Bình là cô lại giống như chuột thấy mèo. Mà đối với việc Vạn Bình làm với cô, cô sợ bà nội biết sẽ lại lo lắng, chút chút phong phanh cũng không dám nói cho bà nội biết, chỉ có thể tự bản thân mình một mình tiêu hóa chúng khiến chúng nó thối nát dưới đáy lòng, thành tích của cô cũng vì vậy mà tụt xuống đáy cốc. Mãi cho đến trước trung khảo một tháng, cuối cùng cô mới từ từ khôi phục lại trạng thái.

Về sau ngẫm lại, kỳ thật Vạn Bình cũng đã có ý đồ với cô rồi! Đoán chừng là ngại cô quá gầy yếu cho nên mới không xuống tay.

Cũng khó trách vào đời này khi gặp Vạn Bình cô lại sợ bà ta như vậy. Âu Dương Tĩnh không tự chủ được mà nhíu mày. Cho dù biết đời này sẽ không để cho Vạn BÌnh thực hiện được, nhưng mà những chuyện này ở trong trí nhớ, chỉ cần nghĩ đến một chút là cô đã cảm thấy cực kỳ ghê tởm rồi.

Đúng rồi, cô nhớ tới. Khi đó rõ ràng cô có cơ hội cầu cứu với Bùi Dục, nhưng chính cô lại tự mình buông tha. Đơn giản là trong nháy mắt khi nhìn thấy Bùi Dục, điều thứ nhất xuất hiện trong đầu cô chính là không muốn cho anh biết chuyện không thể chịu nổi của gia đình cô.

Cho tới lúc này, cô mới ý thức được, cô để tâm đến Bùi Dục so với cô nghĩ còn sớm hơn rất nhiều. Từ đời trước, cô thậm chí còn chưa từng nói qua với Bùi Dục quá hai câu cũng căn bản là vào thời điểm anh không biết, anh đã sớm ở trong lòng cô rồi. Chẳng quá với xuất thân không thể chịu nổi như vậy của cô, có một người mẹ để là loại người này, làm sao cô có thể ở cùng một chỗ với Bùi Dục chứ? Làm sao cô có thể sánh đôi cùng một chỗ với Bùi Dục chứ.

Âu Dương Tĩnh cô không có ý thức mà cắn chặt môi, trong hồi ức vừa rồi cô một mực tránh né những chuyện có quan hệ với Bùi Dục trong trí nhớ. Nhưng mà trong thời gian nửa năm sau khi được trọng sinh này, Bùi Dục giống như sống ở trong sinh mạnh của cô vậy, có mặt ở khắp mọi nơi.

Nếu nói ngay từ đầu bọn họ chỉ là trao đổi thân thể nên không thể không thường xuyên liên hệ. Nhưng sau khi đổi về, Bùi Dục vẫn như cũ giải đề cùng với cô, đưa cô đi ăn uống, thậm chí còn vì an toàn cho cô mà anh còn suy nghĩ cố ý dạy cô vật lộn. Tất cả toàn bộ, dưới cách làm đầy chu đáo cùng tự nhiên của Bùi Dục, mà hình như cô cũng không có nhiều khả năng cự tuyệt. Kỳ thật đó là bởi vì cô đã sớm rơi vào tay giặc rồi.

Âu Dương Tĩnh mười bốn tuổi mơ mơ hồ hồ, vậy mà lại đáp lại Bùi Dục. Mà cô ở tuổi mười tám đã hiểu rất rõ cảm giác này, nhưng không còn cách nào đáp lại một cách ngang bằng cho Bùi Dục giống như trước nữa.

Nếu không nhớ ra thì tốt rồi... Nếu như những trí nhớ này thật sự chỉ là ác mộng thì tốt biết bao nhiêu! Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi vào trên gối đầu, Âu Dương Tĩnh nhắm mắt lại trong bóng đêm.

Cho dù biết không xứng, nhưng mà cô vẫn luôn tham luyến sự ấm áp Bùi Dục dành cho cô, không nỡ buông tay.

Cô có thể thử lừa gạt chính mình một lần nữa không, tự coi những chuyện đời trước này giống như một ác mộng, lại khóa chặt khóa sâu vào trong trí nhớ không?

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.