Chương trước
Chương sau
Ngày tháng sáu, như mặt trẻ con, thay đổi thất thường. Thời điểm ra khỏi cửa vẫn là ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, mới đi được có nửa đường thì bỗng nhiên trời âm u, những giọt mua lớn giống như hạt đậu rơi vào cửa kính xe rồi vỡ tan, bên trong xe lập tức tối sầm lại.

"Xẹt" ghế ngồi phía sau có một tia lửa chớp lóe.

Lái xe nghiêng đầu: "Xin lỗi, trên xe không được phép hút thuốc."

"A..., tôi đã quên." Người phụ nữ tắt bật lửa đi. Bà ta nhìn một mảng sương mù dạy đặc phía bên ngoài cửa sổ, hỏi lái xe: "Còn cách sân bay xa lắm không?"

"Sau khi vào đường quốc lộ phía trước là cũng sắp tới rồi."

"Không đi nữa." Đột nhiên người phụ nữ nói.

"Cái gì?" Lái xe lớn tiếng hỏi, tiếng mưa rơi quá lớn, hắn ta không có nghe rõ người phụ nữ nói gì.

"Tôi nói, không đi tới sân bay nữa." Người phụ nữ ngồi phía sau lặp lại một lần nữa. "Thay đổi tuyến đường, đi đến thành phố H gần đây."

"Đi thành phố H thì phải thêm ba trăm đồng." Lái xe không muốn chạy đường dài vào ngày mưa to, đã cố ý nói nhiều hơn một trăm.

"Uhm." Người phụ nữ không có dị nghị.

Lái xe từ kính chiếu hậu nhìn chăm chú người phụ nữ kia. Xem dáng vẻ bà ta ăn mặc cũng sang trọng, cổ cùng tai đều đeo vàng thật bạc trắng, có lẽ là một phu nhân nhà giàu cáu kỉnh nên đã trốn đi, căn bản không biết rõ giá thị trường lắm, sớm biết vậy thì đã nói nhiều hơn một chút rồi.

Đang vào lúc tiếc hận, người phụ nữ ở phía sau lạnh lùng mở miệng: "Tôi biết anh chào giá cao hơn, phần là nhìn vào việc mua to nên tôi không nói cái gì, anh đừng có mà đánh thêm chủ ý nào nữa."

Tính toán nhỏ nhặt của lái xe bị người ta chọc thủng, sau khi chột da nhìn vào kính chiếu hậu một lần nữa, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của người phụ nữ kia, ngược lại rất hoảng sợ, nuốt hết những gì biện giải định nói xuống.

Thấy lái xe rốt cuộc cũng thành thật, Vạn Bình cũng không có quan tâm đến hắn nữa. Mấy ngày này cũng không biết là bị làm sao, bà ta luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, vì thế sau khi nghe thấy việc em trai bị tiết lộ thân phận khi muốn bắt con gái, đã quyết định thu thập mọi thứ thật nhanh để chuẩn bị chạy trốn. Bà ta cùng với người anh Lâm kia nói dễ nghe thì hợp tác cùng mở một công ty chung, nói khó nghe chính là một người dẫn mối. Những cô bé hắn ta nắm trong tay mỗi lứa tuổi đều có, nhiều cô gái tuy không biết cụ thể là mấy tuổi, nhưng vừa thấy mặt cùng dáng người cũng có thể biết tối đa cũng chỉ là học sinh trung học.

Vạn Bình không được đọc nhiều sách, nhưng cũng biết việc làm ăn này mà bị người khác tố giác thì cũng sẽ phải ngồi lâu dài trong cục cảnh sát. Đừng nói bà ta vốn là tình nhân của anh Lâm, chỉ cần nói đến mấy năm nay bà ta vì tiền bạc cũng không thiếu lần tham gia vào kiểu "làm ăn" này, không biết khi nào thì sẽ vào trong, nói không tốt còn có thể bị trở thành một con tốt thí mạng.

Vạn Bình cười lạnh, nhưng mà nếu anh Lâm thật sự làm những chuyện như vậy thì cũng đừng trách bà ta lòng dạ độc ác, đi theo hắn ta nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nắm trong tay một cán dao bảo mệnh nào chứ?

Vạn An còn không biết chị của hắn ta chạy trốn, vẫn cứ tự nhiên đắc chí ngồi phịch ở trên ghế sofa nhà chị hắn hút thuốc, Cái tiểu khu sa hoa này đám lưu manh kia không thể nào vào được, hắn ta bị người ta truy đuổi đòi nợ đã một thời gian, hiện tại rốt cục cũng có thể thanh tĩnh rồi. Không có ai quản còn được ở căn phòng lớn như vậy, quả thực quá tự tại rồi! Nói ra chị gái của hắn cũng thật có lương tâm, trước khi đi còn nhét đầy tràn một tủ lạnh nữa chứ, thậm chí trong ngăn kéo còn có một sấp tiền mặt. Qua nhiên là chị gái ruột!

Đang khó có khi được ngồi không, đột nhiên chuông cửa vang lên.



Chẳng lẽ là anh Lâm sao! Vạn An lập tức từ ghế sofa nhảy dựng lên. Bình thường hắn ta có suy nghĩ muốn lôi kéo làm quen với anh Lâm, nhưng mà chị gái hắn ta không cho, bây giờ thì ngược lại, sẵn có cơ hội tìm đến cửa rồi! Chỉ cần xem phân lượng anh Lâm đối xử với chị của hắn ta, đối với việc luôn cầu xin chị gái hắn thì có thể so sánh với việc có thể làm thủ hạ dưới tay của anh Lâm chứ!

Vạn An vô cùng hưng phấn, đến việc xem ngoài cửa là ai cũng không xem đã mở cửa. Lúc mở cửa nhất thời hắn ta trợn tròn mắt, đứng ngoài cửa có mấy người hắn không biết một ai cả, vừa không phải là anh Lâm cũng không phải là người của anh Lâm. May ngay vào lúc hắn ta còn đang ngây người đứng đó, trong đó có một người đã bày ra chứng cớ, Vạn An vừa thấy đã mơ hồ, vậy mà lại là một đoạn tin nhắn! Chẳng qua hắn ta chỉ tìm người đến đánh cháu ngoại gái thôi, vậy mà cũng bị theo dõi đến nơi này sao? Đầu óc Vạn An vốn không được tốt, lúc này lại càng trống rỗng hơn quay đầu chạy vào trong phòng, vừa mới mở cửa sổ ra, đây cũng không phải căn phòng tầng trệt ở tiểu khu của hắn, nhảy xuống một cái là chết.

Nhưng mà hắn ta dừng lại như vậy, rất nhanh đã làm cho những người ở phía sau hắn ta giữ lại ở trên mặt đất tra khảo.

---

Bùi Dục cảm thấy gần đây có vài chuyện không được thích hợp lắm, vốn chị Tiểu Hà đã không nghe điện thoại, khi anh gọi điện thoại cho chú ba, cũng đã tắt máy. Ngược lại võ quán vẫn còn mở cửa, nhưng trong phòng luyện tập cũng chỉ có mấy người đồ đệ của chú ba ở đây, hỏi bọn họ thì cái gì bọn họ cũng không biết, chỉ nói sư phụ chạy đi du lịch tu luyện rồi. Nghỉ hè đúng là thời gian vàng để võ quán kiếm tiền, chú ba chưa bao giờ vào đoạn thời gian này mà chạy đi chơi cả, cái gì mà du lịch, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi!

Bùi Dục nghĩ tới nghĩ lui, đành phải đi tìm cậu cả. Trong người cậu cả có chức vụ khẳng định không có biện pháp nào chạy đi được.

Kết quả chính là vấp phải lúc cậu cả đang họp, một hồi lâu cũng không thấy người đi ra. Rất không dễ dàng gì mới đợi được cậu cả tan họp, nghênh đón anh là một gương mặt vô cùng thối. Nhất thời Bùi Dục cảm thấy hôm nay tới đây không đúng lúc rồi, bình thường cậu cả của anh luôn cười hề hề nói chuyện rất tốt, một khi tức giận cũng vô cùng dọa người. Đại khái là hôm nay anh đụng chúng vào lỗ châu mai rồi(*).

(*) Lỗ châu mai: là một khe hở nhưng không quá nhỏ, đủ có thể nhìn qua được. Ý nói Bùi Dục đụng chúng ngày mà cậu cả tức giận.

Ai biết thần kỳ là vậy mà cậu cả không có giáo huấn anh, chỉ nhíu mày hỏi: "Tại sao cháu lại tới nữa? Trở về!" Nói xong liền quay đầu đi liền, chỉ để lại cho Bùi Dục một cái nhìn kia thôi.

Hà Nhuế cùng chú ba không thấy tung tích đâu, thái độ của cậu cả đổi với anh cũng như vậy... Thật sự xảy ra chuyện lớn rồi! Trong lòng Bùi Dục nảy lên một cái, vội vàng rời khỏi cục cảnh sát.

Khi trở lại văn phòng cậu cả đè huyệt thát dương có chút trướng đau, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, cũng đã trải qua không ít những chuyện đen tối mục nát. Nhưng vụ án lần này rõ là... Làm cho người ta nhìn thấy cả người cũng phát lạnh. Dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên, cũng cấp quan hệ nam nữ bất chính cho người quyền thế, thậm chí còn hình thành một sản nghiệp có liên quan...

"Anh nói xem, thời gian dài như vậy tại sao lại không có người báo án chứ?" Một cảnh sát nhiều năm kinh nghiệm hỏi.

Cậu cả bất đắc dĩ nhìn hắn: "Anh cho rằng những người đó dụ dỗ những đứa trẻ làm xong những việc này về sau không có uy hiếp mấy đứa nó sao? Không cần hỏi cũng biết, chụp ảnh, quay videp đoán chừng không thiếu một cái nào, Chỉ cần những đứa nhỏ này nói ra, mấy cô bé này dám nói cho cha mẹ hoặc những người khác thì sẽ thả những tư liệu này ra ngoài, làm cho mấy cô bé này đến một chữ cũng không dám nói với người nhà, càng không cần nói đến việc báo cảnh sát rồi." Mà còn, lấy nhiều năm kinh nghiệm phá án của ông, cho dù mấy cô bé này về nhà có nói cho cha mẹ biết, thì những cha mẹ của đứa bé bị cường bạo này tuyệt đại đa số đều sẽ im lặng. Vì "thanh danh" mà nén giận.

Dù sao xuất hiện loại tình huống này, bị chỉ trích vĩnh viễn đều là những cô bé nhóm người bị hại này.

Cậu cả vuốt mũi, ông buồn không phải vì điều này, mà một trong những mấu chốt trong vụ án này có liên lụy đến một người, Vạn Bình, cũng chính là mẹ ruột của cô bé mà đứa cháu ngoại trai của ông thích! Có một người mẹ như vậy, thì đứa trẻ kia thật sự có thể sống tốt được sao? Nếu không phải do nguyên tác giữ bí mật trong công việc, ông đã sớm đi nói cho em gái cùng em rể biết rồi. Chẳng ra cũng rất nhanh thôi, sau khi vụ án kia được bóc trần, ông sẽ báo cho em gái cùng em rể biết cũng không muộn.

Hai người kia lòng rất rộng, nhưng cũng không đến mức nhìn thấy con trai có khả năng bị hủy hoại cũng sẽ không quản đi.

Bùi Dục rời khỏi cục cảnh sát không đi đến chỗ khác, mà đến thẳng nhà của Âu Dương Tĩnh. Vốn dĩ anh rất muốn đi đào sâu một phen để xem tới cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng tốt xấu gì cũng có một người cậu đang làm cảnh sát cùng với một ngươi chú tốt nghiệp trường cảnh sát, biết được án càng lớn càng cần phải giữ bí mật. Chú ba cùng Hà Nhuế lúc này có khả năng đang được bảo vệ, đương nhiên anh sẽ không dám làm phiền thêm.

Mà lúc này, Âu Dương Tĩnh đang ở nhà ôn tập lại kiến thức. Ngoại trừ trung khảo, trường trung học con có một cuộc thi nhập học để phân chia lớp, tuy thành tích trung khảo của cô có đủ khả năng tiến vào lớp tinh anh, nhưng ngẫm lại kết quả của cuộc thi ở kiếp trước, cô vẫn không dám xem thường.



Thời điểm điện thoại vang lên làm cho cô hoảng sợ, cơ bản là lúc Bùi Dục gọi điện thoại tới đều rất đúng giờ, anh biết thời gian biểu của cô, lại vẫn chưa từng vào thời điểm cô đang học bài mà gọi tới. Âu Dương Tĩnh nhìn sắc mặt của bà nội, vẫn đánh bạo mà nhận điện thoại di động, nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?

"Cậu cố ý chạy tới là để đưa cái này sao?" Âu Dương Tĩnh nhận lấy một hộp bánh có chứa các loại bánh, vô cùng khó hiểu.

Bùi Dục sờ mũi: "Đi ngang qua, nhớ tới cậu thích ăn nên đã mua gói lại một chút."

Âu Dương Tĩnh nhìn anh: "Cậu có chuyện muốn nói với mình sao?" chắc chắn là có chuyện nhưng lại không biết cách mở miệng nên đã mua một chút điểm tâm. Nếu không vì sao lại không trực tiếp gọi cô ra ngoài ăn?

Bùi Dục lắc đầu: "Không có việc gì, gói lại vừa đúng lúc cho bà nội cũng nếm thứ, ngày nóng như vậy để cho bà ra khỏi cửa rất dễ bị cảm nắng."

"Thật không có việc gì sao?" Âu Dương Tĩnh đầy nghi ngờ đánh giá anh: "Không có việc gì thì mình đi vào đây, tránh để lâu trà và bánh lại không thể ăn được."

Bùi Dục cười gật đầu: "Vào đi."

Chẳng lẽ thật sự là mình nghĩ nhiều rồi sao, Âu Dương Tĩnh mang theo cái hộp được đóng gói cẩn thận bước từng bước đi về nhà, gặp Bùi Dục vẫn không có gọi quay lại cô cũng yên tâm, dù sao từ khi bắt đầu yêu đương đến giờ Bùi Dục đã từ nam thần biến thành nam thần kinh rồi, trời nóng như vậy lại chạy đến đưa trà bánh cũng không phải là chuyện gì quá giới hạn.

Chờ tới khi bóng dáng cô cầm theo cái hộp biến mất trước tầm mắt của Bùi Dục. Nụ cười trên mặt Bùi Dục cũng từ từ nhạt dần. Thời điểm anh vừa mới chạy tới nơi này là muốn hỏi Âu Dương Tĩnh một chút, nghĩ muốn tiêm cho cô một mũi để phòng ngừa, nếu mẹ cô có gặp phải chuyện ngồi tù thì cô cũng không cần phải bởi vì vậy mà xuất hiện trách nhiệm tâm lý.

Nhưng trong nháy mắt khi Âu Dương Tĩnh xuất hiện, anh nhìn thấy gương mặt như trẻ con của cô thì lại thay đổi chủ ý. Âu Dương Tĩnh đối với người phụ nữ kia chỉ có e ngại không có chút... Tình cảm nào khác, thậm chí ngay cả giáo viên cùng bạn học của cô cũng đều đã cho rằng cha mẹ của cô đã mất rồi, từ đầu đã không biết mẹ cô còn sống, nhưng lại là người như vậy.

Chỉ cần đi điều tra manh mối của vụ án này, căn bản sẽ không có người đi chú ý tới một người không phải là thủ phạm chính, càng không cần phải nói ra mối quan hệ của Âu Dương Tĩnh với bà ta. Không cần anh phải làm điều thừa. Nghĩ như vậy, nhất thời anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhớ tới lại gửi một tin nhắn cho Âu Dương Tĩnh.

"Chú ba của mình đã đi du lịch rồi, gần đây không có đến võ quán. Nhưng mà chúng ta vẫn có thể đi ra ngoài theo như kế hoạch."

Thời điểm Âu Dương Tĩnh nhìn thấy tin nhắn này thì sửng sốt nửa giây, thì ra Bùi Dục muốn nói tới chuyện này sao? Còn kêu cô mượn cớ đi học vật lộn để chạy ra ngoài chơi nữa chứ? Vậy mà lời nói này lại xấu hổ khi gặp mặt nói trực tiếp với cô, cũng không biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì nữa. Âu Dương Tĩnh không nhịn được mà nở nụ cười một phen, thấy bà nội nhìn cô, cô liền nhanh chóng cất di động đi, gắp hai cái sủi cảo tôm bỏ vào trong bát của bà nội: "Bà nội ăn cái này trước, chút nữa sẽ lạnh."

Bà nội gắp cái sủi cảo tôm lên: "Nói với thành nhóc kia, có lấy lòng bà cũng vô dụng thôi!" Nói xong lại nói với Âu Dương Tĩnh: "Còn cháu, nếu để cho bà biết yêu đương dẫn tới thành tích giảm xuống..."

"Đảm bảo sẽ không!" Âu Dương Tĩnh lập tức dựng thẳng ba ngón tay lên chỉ lên trời thề thót: "Nếu như trong mười người đầu tiên trong danh sách mà cháu không nhìn thấy chính mình, thì cháu so với bà còn khó chịu hơn!"

"Cháu nhớ kỹ những lời bây giờ cháu nói đó." Bà nội nói.

Bùi Dục nhìn tin nhắn Âu Dương Tĩnh trả lời, thấy chữ được theo sao là một gương mặt cười tươi, khóe miệng cũng không tự giác mà cong lên. Chẳng qua lúc này anh còn không biết, không bao lâu sau Vạn Bình bằng một phương pháp mà bọn họ không có nghĩ tới mà nổi tiếng.

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.