"Đừng ầm ĩ, có nhiều người như vậy mà." Âu Dương Tĩnh nhỏ giọng nói xong rồi đẩy cánh tay của anh ra túm lấy cặp sách đặt xuống dưới đầu làm gối đầu.
Bùi Dục có phần tiếc nuối thu tay lại.
Lúc này phần lớn mọi người đều đã ngủ, rốt cục đêm tối cũng quay về sự yên lặng vốn có. Bốn phía ngoại trừ tiếng hít thở nông sâu thì cũng chỉ còn tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ, lại cẩn thận nghe một chút còn có thể nghe được tiếng nước bị gió đêm đưa đẩy tạo thành âm thanh đập vào bờ. Chỗ bọn họ nghỉ ngơi có tầm nhìn rất trống trải, nằm ngửa mặt lên thì đập vào tầm mắt chỉ còn lại một khoảng rộng trời cao có vô vàn ánh sao. Giống như trong vũ trụ chỉ có chính mình tồn tại vậy, chung quang chẳng qua chỉ là một chút ảo giác nhất thời mà thôi.
Âu Dương Tĩnh bị loại nhận thức kỳ lạ này làm cho hoảng sợ, theo bản năng chuyển hướng nhìn về phía Bùi Dục bên cạnh. Vừa quay đầu liền thấy Bùi Dục đang nằm nghiêng, cũng đang nhìn cô. Con ngươi của anh vô cùng thâm thúy, giống như có vô số ánh sao vụn nhỏ bị rơi trong bóng đêm ở trong mắt anh vậy, giống như bầy trời sao mà so với những ngôi sao lạnh như băng kia có nhiều hơn một phần dịu dàng.
"Không ngủ được sao, mình kể chuyện xưa cho cậu nghe nha?" Thiếu niên có ánh sao trong mắt nói nhỏ.
Âu Dương Tĩnh gần như cũng bị chìm ngập trong bầu trời sao trong đôi mắt anh, dáng vẻ cũng như là bị mê hoặc vậy cũng thủ thỉ giống như anh: "Kể chuyện xưa gì?"
"Cậu ngắm sao, cậu nhận được chòm sao nào thì mình sẽ kể cái đó." Bùi Dục cười nói.
Âu Dương Tĩnh nháy mắt một cái lập tức quay đầu tìm vị trí của Thất Tinh Bắc Đẩu mà cô có thể tìm ra được. Đang tìm bỗng nhiên một tia sáng bay vụt qua, cô bật ra một tiếng kêu nhỏ đầy kinh ngạc: "Sao băng!" Lời còn chưa dứt thì ánh sáng của sao băng đã biến mất trong bầu trời đêm. "Còn chưa kịp ước nguyện... Lần đầu tiên mình nhìn thấy sao băng đó, ôi." Âu Dương Tĩnh vẫn luôn tiếc nuối nói.
"Ước nguyện cùng sao băng còn không bằng nói ước nguyện với mình." Bùi Dục nói xong khẽ kéo một sợi tóc của cô.
"Cậu thật sự là Doraemon sao?" Âu Dương Tĩnh quay đầu cười với anh, nói xong lại bắt đầu cảnh giác: "Mình mới không nói, nói ra sẽ không có linh đâu."
"Vậy mình đoán một chút?" Bùi Dục cười nhẹ hỏi.
"Đoán cũng không nói được!" Âu Dương Tĩnh quay đầu không nhìn anh nữa.
Bùi Dục đột nhiên sáp lại gần bên tai cô cười nói: "Mình đoán là có liền quan tới mình. Đại khái là... Ưm..."
"Đừng nói! Đừng nói... Nói ra sẽ không linh nữa đâu." Âu Dương Tĩnh che miệng Bùi Dục lại, vẻ mặt vô cùng tha thiết.
Bùi Dục nhìn ra được cô thật sự vô cùng sợ hãi thì giật mình, yên lặng cầm lấy cổ tay của cô, rồi hôn một cái vào trong lòng bàn tay của cô.
Âu Dương Tĩnh bị hành động bất ngờ của anh làm cho kinh ngạc đến muốn nhảy dựng lên, rất nhanh rút tay lại nhưng lại bị Bùi Dục nắm chặt không buông. "Đừng sợ, nói ra cũng sẽ linh. Mình đảm bảo với cậu!" Bùi Dục nghiêm túc nói.
Âu Dương Tĩnh cười ừ một tiếng nhưng trong lòng vẫn treo lơ lửng như cũ. Bùi Dục thật sự quá tốt, tốt đến mức giống như cô đang nằm mơ vậy, cô chỉ sợ giấc mơ này rồi sẽ có một ngày nào đó sẽ bị đánh thức mà thôi.
-----------
Không có ai nghĩ tới vậy mà Vạn Bình sẽ đột nhiên chết như vậy. Bao gồm cả chính bà ta. Thời điểm Vạn Bình chết mắt vẫn không có khép lại, biểu cảm hoảng sợ bị đâm bay ra xa như vậy trong nháy mắt cô đọng lại ở trên mặt, bỗng dưng làm cho vẻ đẹp của bà ta bị giảm xuống. Chẳng qua người đã chết, có đẹp hay không thật đúng là không quan trọng.
Sau khi cậu cả kiểm tra xong liền che vải trắng lại cho bà ta. "Điều tra lái xe gây ra chuyện như thế nào rồi?" Ông vừa cởi bỏ gang tay vừa hỏi cấp dưới.
Ngày đó sau khi Vạn Bình bị đâm trúng, ông mang theo mấy người cảnh sát một đường điên cuồng đuổi theo, nhưng người lái xe ỉ vào việc chạy motor có thân xe gọn nhẹ chuyên chọn mấy ngõ nhỏ mà chạy, chạy không được một quãng liền bỏ xa bọn họ. Nhưng mà thành phố hiện này có đường nào mà không có mấy cái cameras chứ? Cho nên cảm xúc của cậu cả sau việc bị lái xe gây chuyện bỏ lại cũng coi như ổn định. Rất nhanh liền phái người đi thu thập băng ghi hình để tiếp tục điều tra.
Tình hình lúc đó, có là tên ngốc cũng đều nhìn ra được là Vạn Bình đã bị người theo dõi. Nhưng mà động cơ là gì? Bởi vì sợ tư liệu trong tay Vạn Bình sao? Vậy thì cũng giết quá muộn rồi.
"Lão đại, tư liệu của người lái xe gây chuyện kia đây." Người cảnh sát nhỏ chuyển mấy tờ tài liệu đã điều tra được qua. Hình như có phần sợ hãi ông tức giận, còn nơm nớp lo sợ nói: "Người kia hôm trước đã được phát hiện chết đuối tại hồ sen của công viên.
Cậu cả vô cùng bình tĩnh nhận lấy tư liệu, còn trên mặt giống như đang đeo mặt nạ vậy, một chút cảm xúc cũng không có. Thật làm cho người cảnh sát nhỏ càng khẩn trương hơn.
"Lái xe gây chuyện họ Trương, thu nhập của gia đình chủ yếu dựa vào anh ta, trong nhà có hai đứa nhỏ, đứa lớn đang học sơ trung, đứa nhỏ mới bảy tám tuổi. Vợ của anh ta trước đây không biết đã từng bị bệnh gì nên đi đứng không tốt, bình thường cũng sẽ nhận một số việc lặt vặt để trợ cấp cho gia đình nhưng chủ yếu là ở nhà chăm sóc con cái. Đứa nhỏ của bọn họ có chứng bệnh tự kỷ, vì chữa bệnh mà anh ta đã tiêu tốn không ít tiền bạc, bình thường một nhà bốn miệng ăn cũng vô cùng khó khăn." Vào thời điểm cậu cả xem tài liệu thì người cảnh sát nhỏ cũng bắt đầu nói về người gây tại nạn.
"Đúng rồi, lão đại, anh đoán thật là chuẩn đó! Chúng tôi đi hỏi hàng xom của lái xe gây ra chuyện, quả thật có người nói gần đây nhà anh ta rất khác thường. Nói nghe được nhà anh ta đang thương lượng việc mua nhà. 'Nhà cậu ta đến tiền ăn cơm còn chẳng có chứ ở đầu ra tiền mà mua nhà chứ?' đây là lời hành xóm nhà anh ta nói."
"Uhm." Cậu cả từ chối cho ý kiến hỏi: "Người trong nhà anh ta có phản ứng gì?"
"Vợ của anh ta vẫn luôn khóc, hỏi cái gì cũng đều nói không biết. Con gái lớn trốn ở trong phòng không chịu gặp người khác, còn đứa con trai nhỏ thì từ lúc chúng tôi vào cho đến lúc rời đi cũng không ngẩng đầu lên nhìn một lần nào." Người cảnh sát nhỏ nói xong cầm lá thư đưa ra: "Chúng tôi đã hỏi rất là lâu thì vợ anh ta mới cầm bức thư này ra, nói là vào ngày gặp chuyện không may đó trước khi đi khỏi nhà anh ta đã để lại.
Cậu cả vừa nhận cũng đã thấy, xem ra người họ Trương này có trình độ văn hóa không cao, viết tuyệt bút cũng không được lưu loát, còn không bằng trình độ của học sinh trung học. Nhưng mà cũng chẳng có gì kỳ quái, những hàng chữ trong bức thư này đều nói anh ta đi trên con đường này thì đã không còn lối về. Gần như không có đề cập đến chuyện sinh hoạt sau này của vợ cùng con sẽ như thế nào.
"Hoặc là vợ của anh ta đã giấu diếm một bức thư khác, hoặc là bức thư này có người dạy cho anh ta viết." Cậu cả nói. "Người lái xe máy này nói rằng vì con gái của anh ta bị Vạn Bình hại cho nên anh ta mới muốn báo thù Vạn Bình. Lời nói này thật sự là được hời, hiện giờ chết không đối chứng rồi." Tâm tình cậu cả vô cùng trầm trọng cất kỹ tư liệu. Đóng tủ hồ sơ của mình xong rồi đi ra ngoài hút thuốc giải sầu.
Ông đã ý thức được khi Vạn Bình còn sống đã nói, có khả năng bà ta sẽ bị coi như một người chịu tội thay chỉ sợ đã trở thành hiện thực rồi.
----
Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh biết được tin Vạn Bình chết đã là chuyện sau khi đợt quân huấn kết thúc rồi. Hội sở kia ép buộc thiếu nữ mại dâm đã trở thành tin tức cực kỳ nóng ở trên mạng một đoạn thời gian, trong lúc đó cũng có nhắc tới cái chết của Vạn Bình.
Đối với kết quả này Âu Dương Tĩnh vô cùng không dám tin. Cô cứ xem đi xem lại tin tức một lần rồi lại một lần, cuối cùng cũng xác định người chết thật sự là Vạn Bình.
"Vậy mà lại là thật..." Bàn tay Âu Dương Tĩnh vẫn luôn cầm lấy di động cứ run liên tục.
"Chúng ta không còn phải sợ nữa rồi." Bùi Dục bày tỏ đối với phản ứng của cô vô cùng có thể hiểu được. Thật ra chỉ cần Vạn Bình không chết thì anh cũng sẽ thường xuyên nghĩ tới chuyện trước trọng sinh, chỉ sợ hãi chuyện đời trước sẽ xảy ra một lần nữa.
Đầu óc Âu Dương Tĩnh vẫn vô cùng hỗn loạn. Đối với cô cái tên Vạn Bình này đã từng tồn tại như một cơn ác mộng. Cô từng trốn tránh, từng đấu tranh nhưng bất luận có cố gắng như thế nào cũng đều không thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của Vạn Bình. Thế cho nên trong tiền thức của cô Vạn Bình tồn tại gần giống như một ác thần không thể nào lật đổ được. Cô chưa từng nghĩ tới, thậm chí còn hoàn toàn không dám tưởng tượng có một ngày Vạn Bình sẽ đột nhiên chết đi như vậy, như vậy... Quá dễ dàng.
"Tại sao lại khóc?" Bùi Dục có phần hoảng hốt nhìn hai hàng nước mắt từ trên mặt Âu Dương Tĩnh chảy xuống. "... Trong lòng cậu khổ sở sao?"
Âu Dương Tĩnh dùng sức lắc đầu, căn bản là cô không thể nói được cảm giác hiện tại của mình, dường như có rất nhiều cảm xúc đang chặn ở cổ họng.
Kỳ thật nghĩ lại cũng có thể hiểu được, Vạn Bình không có một chút căn cơ nào, thuần túy là dựa vào nhan sắc cùng tâm tư không tốt để kiếm ăn. Đối với ông chủ Lâm chuyên tổ chức hội nghị cùng với Trác thiếu chiếu cố thì đoán chừng bà ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé lúc nào cũng có thể thay thế được. Nhưng đối với những cô bé đã bị tổn thương mà nói chỉ cần có một người có tâm tư ác độc như vậy thôi cũng giống như một đám mây đen có thể hoàn toàn che lấp được bầu trời nhỏ bé của bọn họ, tùy tiện hủy hoại cuộc sống của các cô ấy rồi...
Nhưng mà cô có thể cảm nhận được, trong nháy mắt khi xác nhận Vạn Bình đã chết thì một ngọn núi lớn trong lòng và những gông xiềng vô hình trong tinh thần của cô liền lập tức tan biến. Chưa bao giờ cảm giác tự tại thoải mái lại tràn ngập trong suy nghĩ của cô như lúc này, cô hoàn toàn không thể khống chế việc rơi lệ của mình vào lúc này. Cô đã hoàn toàn tự do, lại còn không phải lo lắng hãi hùng nữa.
Quan trọng hơn là khi thoát khỏi được khối u ác tính này thì cô có thể hoàn toàn vứt bỏ được khúc mắc của bản thân, tiếp nhận tình cảm của Bùi Dục và cũng sẽ trả lại anh một tình cảm ngang bằng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]