Khi tàu đến trạm sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn. Đèn ở hai bên người cũng bắt đầu sáng lên, gió thổi làm mây bạc bay đi, làm cho ánh sáng màu cam vàng cuối cùng do trời chiều để lại cũng bị thổi tan.
Thời điểm đèn đỏ, Âu Dương Tĩnh vuốt vuốt những lọn tóc bị gió thổi bay loạn, nhớ đến việc có phải nên tìm thời gian để đi cắt tóc rồi hay không, đột nhiên lại bị người cầm lấy đuôi tóc.
"Thực xin lỗi." Cô vẫn còn chưa kịp quay đầu đã nghe thấy tiếng nói của Bùi Dục vang nhẹ bên tai.
"Xin lỗi về việc gì?" Âu Dương Tĩnh khó hiểu.
"Chuyện ra nước ngoài tuần trước đã từng nói với cậu đó." Bùi Dục nhìn cô: "Mình cũng đã nói với ba mẹ mình có ý muốn đi ra nước ngoài với cậu."
Nhìn biểu cảm của anh, trong lòng Âu Dương Tĩnh lại lo lắng một phen, rất nhanh lại trầm xuống.
"Cậu nói đúng. Là mình quá ngây thơ rồi." Anh vén nhẹ sợi tóc bị gió thổi dính ở khóe miệng của Âu Dương Tĩnh, giọng nói hơi khàn khàn, vẻ mặt cô đơn.
Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy trong miệng đột nhiên chua sót, nhìn Bùi Dục cái gì cũng không thể nói thành lời. Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng khi phải chấp nhận sự thực ở hiện thực thì vẫn làm cho mình cảm thấy khổ sở.
"Muốn khóc?" Bùi Dục cúi sát đầu vào cô, dưới ánh sáng yếu ớt của bóng đèn thật sự có phần không nhìn thấy rõ biểu cảm cho lắm.
Âu Dương Tĩnh cuống quýt đẩy anh ra: "Mới không có!" Lại theo bản năng chớp chớp mắt mấy cái làm cho một chút ẩm ướt vừa mới xuất hiện quay trở lại.
"Dọa cậu thôi, thật mít ướt mà!" Bùi Dục đang nghiêm túc không khỏi bật cười, nhẹ nhàng nhéo má cô một cái, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Chẳng qua mình thật sự nói chuyện muốn đi ra nước ngoài với họ, tuy họ không đồng ý nhưng cũng không muốn chia cách chúng ta, mà họ cũng đã biết chuyện chúng ta trao đổi cơ thể rồi."
"A? !" Lượng tin tức thật sự có chút lớn, Âu Dương Tĩnh không lập tức tiêu hóa được. Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm Bùi Dục: "Cậu nói rồi hả? Vì sao?"
Bùi Dục gật đầu: "Đã nói. Đương nhiên là vì để cho họ càng hiểu biết về cậu hơn rồi. Cậu không biết đâu, vẫn là sau khi mình nói thì họ mới nhớ tới 'mình' đã từng có rất nhiều hành động khác thường. Giống như mình không phải là con do họ sinh ra vậy."
"Vốn là chuyện không thể nào tin được mà, ai có thể nghĩ đến chứ!" Âu Dương Tĩnh cuối cùng cũng yên lòng, nhéo Bùi Dục: "Sống ở trong phúc mà không biết phúc!"
Bùi Dục cho cô véo, nhìn thấy cô chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà từ khẩn trương đến nản lòng rồi lại một lần nữa thoải mái trở lại, không khỏi cảm thấy anh phải nhanh lớn lên mới được. Nếu không thì những cách nghĩ khờ này của anh không biết sẽ vào lúc nào mà xúc phạm tới cô gái của anh.
Âu Dương Tĩnh nhéo xong lại cảm thấy mình xuống tay có chút nặng, nắm cánh tay của anh lên nhìn kỹ dưới ánh đèn đường. Bùi Dục được nuôi dưỡng cả người có làn da mịn thịt mềm, tùy tiền véo một chút là cánh tay cũng ửng đỏ rồi. "Tại sao cậu lại không né ra vậy!" Cô không hài lòng nói, lại xoa nhẹ hai lần ở chỗ bị nhéo.
"Không đau." Bùi Dục nắm lấy tay cô, đặt một nụ hôn lên má cô, hơi thở phảng phất qua bên tai cô: "Mình thích bị cậu véo."
Buồn nôn muốn chết! Âu Dương Tĩnh lại đỏ mặt, tuy hai người đã ở chung một chỗ cũng một thời gian dài nhưng thói quen bất cứ lúc nào cũng có thể thân mật này của Bùi Dục thì cô vẫn có vài phần không chống đỡ được. "Đều đã qua mấy lần đèn xanh đèn đỏ rồi, nhanh chóng qua đường đi!" Cô đẩy Bùi Dục ra, thừa dịp đèn xanh thì tự bản thân mình một mình chạy qua bên đường đối diện.
"Về sau cậu đừng có nói chuyện hai đứa mình trao đổi cơ thể cho người khác biết nữa." Trước khi đi vào cổng trường, Âu Dương Tĩnh vô cùng nghiêm túc nói.
Bùi Dục nói: "Làm sao có thể, hiện tại cũng chỉ có ba mẹ mình lại thêm Vu Nhất Dương biết mà thôi. Ngay đến bà nội cậu mình cũng không có nói mà."
"Mình chỉ là nhắc nhở cậu vậy thôi." Âu Dương Tĩnh vừa nói vừa dơ tay sờ vào mấy sợi dây cây đa buông xuống ở ven đường, tương truyền, sờ chòm râu cây đa là sẽ mang đến vận may. "Mình chỉ sợ nhiều người biết đến thì những chuyện bây giờ sẽ biến mất." Cô dùng âm lương nhỏ như độc thoại một mình nói.
Bùi Dục nắm lấy tay cô, dùng sức cầm như đang truyền cho cô lòng tự tin vậy: "Sẽ không! Đây cũng không phải đang nằm mơ. Không tin thì cậu có thể nhéo mình, đặc biệt chân thật!"
"Nhéo cái gì mà nhéo, cậu bị thiếu ngược sao!" Âu Dương Tĩnh đẩy tay anh ra, bước nhanh hơn: "Nhanh đi học đi, còn có thể bắt kịp một tiết tự học buổi tối đó.
Bùi Dục bất đắc dĩ đuổi theo, ở trong lòng Âu Dương Tĩnh thì anh vĩnh viễn bị đặt sau vấn đề học tập, ngẫm lại thật sự làm cho lòng người như bị thắt chặt mà.
===
Học sinh trường trung học phụ thuộc ngoài học những chương trình học bình thường thì vẫn còn chọn thêm một môn học để được bồi dưỡng nhiều hơn nữa, thời gian học tập vẫn vô cùng khẩn trương. Sau khi đi vào quỹ đạo học tập, cô cùng Bùi Dục trao đổi nhiều nhất cũng chỉ là những thắc mắc trong học tập, nhiều lắm thì những lúc ngồi ăn cơm nói thêm mấy lời chọc cười. Kiểu tiết tấu này càng không cần phải nói đến việc liên hệ với những người bạn học cũ.
Mà Âu Dương Tĩnh vẫn còn có vẻ ngoài "cao lãnh", những bạn học chân chính dám "quấy rầy" cô cũng không nhiều. Nhưng mà La Vịnh Văn cũng coi như là một người. Năm ba bữa lại gọi điện thoại cho Âu Dương Tĩnh, nhưng mà từ trước tới nay La Vịnh Văn cũng thức thời, thời gian gọi điện thoại đều chọn vào chủ nhật, bình thường cũng sẽ không tùy tiện quấy rầy cô.
Cho nên sau khi tan học vào buổi chiều thứ tư lại nhận được điện thoại của La Vịnh Văn, Âu Dương Tĩnh còn có chút thấy kỳ quái.
"Tĩnh Tĩnh! Có chuyện lớn rồi! Diệt tuyệt sư thái nằm viện rồi!" La Vịnh Văn vẫn đang ầm ĩ, bị ngăn cách bởi điện thoại cũng giống như có thể nhìn ra được dáng vẻ lo lắng của cô ấy.
"Sao lại thế này? Cậu nói từ từ." Âu Dương Tĩnh vừa nói vừa ra dấu tay với Bùi Dục, chính mình đi đến một góc ít người để gọi điện thoại.
"Mình nghe lớp trưởng nói, hiện giờ đúng lúc diệt tuyệt sư thái đang dạy em họ của cậu ấy, nghe nói đang dạy học liền té xỉu, đưa đến bệnh viện khám thì nói xương cổ có vấn đề, cũng không biết có nghiêm trọng hay không. Lớp trưởng có ý muốn thứ bảy này tổ chức để mọi người cùng đi thăm cô. Bảo mình hỏi cậu một chút xem có thời gian không."
"Mình không thành vấn đề." Âu Dương Tĩnh nói: "Địa điểm? Là bệnh viện nào?"
"Không biết, nhưng mà thấy nói có khả năng cuối tuần này cô Nghiêm cũng đã xuất viện, có thể chúng ta phải đến nhà của cô ấy." La Vịnh Văn nói.
Âu Dương Tĩnh yên tâm, có thể nhanh chóng được xuất viện như vậy chắc là vấn đề cũng không phải có lớn. "Được, vậy khi nào xác định được địa điểm thời gian thì nói cho mình biết, mình khẳng định đi được."
Bùi Dục lại hỏi: "Cô Nghiêm bị bệnh sao?"
Y, đây là tai cún sao! Âu Dương Tĩnh gật đầu, lại nói lại những lời của La Vịnh Văn một lần nữa. Nhìn thấy dáng vẻ Bùi Dục có vẻ đăm chiêu không khỏi hỏi một câu: "Sao vậy, chẳng lẽ cậu cũng muốn đi sao?"
Bùi Dục không hề nghĩ ngợi mà trả lời: "Đúng vậy, đương nhiên là mình muốn đi."
"Cậu điên rồi sao! Cô Nghiêm có biết cậu là ai đâu?" Âu Dương Tĩnh nhìn anh như đang nhìn một người ngốc.
Ai ngờ Bùi Dục vỗ nhẹ vào gáy cô một cái: "Cậu bị mất trí nhớ rồi sao, mình là người cung cấp tài liệu và bài thi cho lớp các cậu, là đại công thần ở sau lưng! Cô Nghiêm sớm đã biết đến tên của mình rồi. Mà mình cũng có vài phần nhớ tới cô ấy."
"Không phải là làm chuyện tốt không để lại tên tuổi sao?" Âu Dương Tĩnh liếc nhìn anh một cái.
"Cũng không phải là làm chuyện gì trái với lương tâm, làm sao mà phải giấu tên." Bùi Dục đang tranh cãi cùng với cô, khi vừa nói được một nửa đột nhiên tránh sang một bên, Vu Nhất Dương ở phía sau bổ nhào tới thiếu chút nữa thì ngã sấp mặt xuống đất rồi!
"Ta chết mất! Anh Bùi! Chị Tĩnh! Xảy ra chuyện lớn rồi!" Vu Nhất Dương còn chưa có đứng vững, ngay cả thở cũng không kịp mà đã nói.
...
"Cái gì? Trốn nhà rời đi? !" Bùi Dục khó có lúc thất thanh kêu lên. Đời trước Khưu Minh Đạt cũng không có chơi như vậy đâu chứ! Sau khi được người trong nhà an bài chuyện ra nước ngoài học tập này tuy cậu ta không tình nguyện nhưng mà cũng ngoan ngoãn ra nước ngoài.
"Quả nhiên cậu ấy cũng không có liên lạc với cậu." Một tia hi vọng cuối cùng của Vu Nhất Dương cũng bị phá hủy, suy sụp ngồi ở lên trên cạnh bồn hoa.
"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Bùi Dục nhìn biểu cảm này của Vua Nhất Dương thì cảm thấy chuyện Khưu Minh Đạt trốn nhà rời đi nhất định có một phần liên quan tới cậu ta.
Vu Nhất Dương có phần chột dạ nhìn Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh rồi nói: "Hai ngày trước vào thời điểm mình cùng Đạt tử nói chuyện điện thoại, Đạt tử nói tiếng Anh của cậu ấy không có tốt, căn bản là không muốn ra nước ngoài nhưng tất cả mọi người trong nhà đều ép cậu ấy. Đạt tử nói nhiều thế nào thì cậu cũng biết đó, cậu ấy nói đi nói lại cũng chỉ có mấy ý này, lúc ấy không phải là do mình nghe thấy quá phiền sao. Sau đó đã nói với cậu ấy, nam tử hán đại trượng phu, chỉ là ra nước ngoài thôi chứ có phải xuất gia đâu, cứ sụt sùi than thở thì ra cái gì chứ! Dì nhỏ của mình không phải vừa vặn cũng được bảo vệ sao, đều cũng bởi vì chuyện này mà ngừng lại những chuyện đang làm mà làm thủ tục chuẩn bị ra nước ngoài đọc sách... Các cậu nói, có phải những lời này của mình đã kích thích đến cậu ấy hay không"
Bùi Dục suy nghĩ: "Không hẳn. Cậu ấy làm chuyện này chắc là cảm thấy mẹ cậu ấy chạy tới nhà cậu gây chuyện là quá đang đi, trốn nhà rời đi là để kháng nghị."
"Ai, trách mình lắm miệng, vốn cũng không phải cậu ấy đến gây chuyện, đều là do mẹ cậu ấy gây chuyện quá nhiều đi!" Vu Nhất Dương lắc đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nghe nói cậu ấy trốn nhà đi chỉ mang theo một ít tiền mặt cùng quần áo để thay, điện thoại di động cũng mang theo nhưng vẫn tắt máy, cũng không biết chạy đi nơi nào nữa..."
"Báo cảnh sát chưa?" Bùi Dục hỏi.
"Báo rồi." Vu Nhất Dương gật đầu: "Mẹ cậu ấy còn chạy tới chỗ dì nhỏ của mình tìm người nữa, thiếu chút nữa làm cho mẹ mình tức chết! A a a a a a! Người lớn thật là phiền phức!"
"Đạt tử mang theo bao nhiêu tiền? Trước khi bỏ nhà đi còn để lại tin nhắn trong nhà sao?" Bùi Dục hỏi.
"Cụ thể không biết, ba mẹ cậu ấy nói đoán chừng cầm đi một nghìn đồng. Cũng để lại lời nhắn, nhưng mà mình cũng đã xem, cậu ấy viết ra một đống lộn xộn gì đó, cái gì mà người nào sinh tám khổ cái gì mà sinh lão bệnh tử không thể nào cầu... Cụ thể là mình cũng không nhớ rõ, dù sao cậu ấy cũng viết rất dài dòng, mình xem hình như trong tư tưởng của cậu ấy chính là không muốn ra nước ngoài." Vu Nhất Dương nói.
"Cũng khó trách, tiếng Anh của Đạt tử cũng không có tốt, khẳng định sẽ phản đối việc ra nước ngoài." Bùi Dục nói.
Âu Dương Tĩnh vẫn trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện lại đột nhiên hỏi: "Nhà bọn họ thử đi đến trong chùa tìm người chưa?"
"Chùa?" Vu Nhất Dương khó hiểu.
"Không phải cậu oán giận cậu ấy nói là chỉ ra nước ngoài cũng không phải là xuất gia sao? Bây giờ ồn ào đến mức không tốt thế này có thể thật sự cậu ấy đã chạy tới chùa xin làm hòa thượng rồi cũng nên." Âu Dương Tĩnh suy đoán. "Cái gì mà tám khổ kia cũng là cách nói bên giáo lý Phật giáo mà..."
"Ai! Có khả năng nha!" Âu Dương Tĩnh còn chưa nói dứt lời Vu Nhất Dương liền vỗ đùi đứng bật dậy, dọa hai người Âu Dương Tĩnh nhảy dựng lên. "Mình phải gọi điện nói cho mẹ cậu ấy biết cái này mới được!"
Nói chuyện điện thoại xong, Vu Nhất Dương vẫn còn bất an đi tới đi lui. "Nếu giống như chị Tĩnh đoán thì tốt rồi! Người nhà cậu ấy cũng sẽ nhanh chóng tìm được cậu ấy, đừng để người khác bắt cóc mất!"
Bùi Dục vỗ bả vai an ủi cậu ấy: "Đừng lo lắng, cậu thử nghĩ lại với thể trạng kia của Đạt tử, người bình thường khi buôn lậu thì sao dám bắt cậu ấy chứ."
Vu Nhất Dương suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng có đạo lý, lúc này mới đi theo Bùi Dục hai người bọn họ đi đến căn tin ăn cơm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]