Lăng Bái Ngôn không thể nào tiếp thu được việc mình lên giương với một người đàn ông xa lạ, hơn nữa mỗi lần nhớ tới đêm đó y còn có phản ứng đáng xấu hổ. 
Từ nhỏ Lăng Bái Ngôn đã gia giáo tốt đẹp, có rất ít dục vọng về phương diện đó, nếu không phải  lên giường cùng với người đàn ông xa lạ kia, thì y vốn không dám tin mình có một mặt bừa bãi như vậy. 
Tống Minh Dật không ngờ chơi cả đêm xong Lăng Bái Ngôn lại chuồn mất, hắn vốn định thừa cơ hội này thổ lộ với nam thần trong mơ, ai dè mừng hụt mất cnmr. 
Vừa nghĩ tới đêm đó dáng vẻ Lăng Bái Ngôn bị hắn ** tới mức lê hoa đái vũ, em giai của Tống Minh Dật lại sẽ không thể kìm chế được mà cứng, muốn tìm người làm một nháy để giải quyết nhu cầu, nhưng vừa lên giường lại sẽ nhớ tới gương mặt của Lăng Bái Ngôn, nhìn lại người dưới thân, lập tức mất hết cả hứng. 
Đồng dạng cảm thấy khó chịu không chỉ có mình Tống Minh Dật, Lăng Bái Ngôn cũng vậy, y vốn tính dục nhạt nhẽo, đêm khuya không người sẽ nhịn không được mà sờ hậu huyệt của mình, đáng tiếc tay không đủ dài, căn bản không gặp mờ tới chỗ nhạy cảm sâu bên trong. 
Lăng Bái Ngôn thường hay nhớ tới đêm đó Tống Minh Dật đưa tính khí to cứng nóng bỏng của hắn một lần lại một lần cắm vào sâu bên trong, ** y ra nước, trong không khí đều là tiếng nước póc póc, thật muốn để cho thứ ấy của người đàn ông tiến vào thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phat-vao-huyet/1659744/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.