Chương trước
Chương sau
Reacher nói, “OK, vậy là đủ rồi.”

Bellantonio nói, “Rất tốt, phải không?”

“Vụ tốt nhất mà tôi từng được thấy.”

“Tốt hơn cả trăm nhân chứng.”

Reacher mỉm cười. Các kỹ thuật viên hiện trường tội ác thích phát biểu như thế.

Ông hỏi, “Có điều gì mà anh không hài lòng không?”

Bellantonio đáp, “Tôi hài lòng với mọi thứ.”

Reacher liếc nhìn bóng mình in trên tấm cửa kính sẫm màu của chiếc Dodge. Kính đen làm cho chiếc áo mới của ông có màu xám.”

Ông nói, “Tại sao hắn lại để cái trụ chắn đường lại? Lẽ ra hắn có thể ném nó vào sau xe, dễ quá mà.”

Bellantonio không trả lời.

Reacher hỏi, “Và tại sao hắn lại trả tiền đậu xe?”

Bellantonio nói, “Tôi là chuyên gia hiện trường. Không phải bác sĩ tâm lý.”

Sau đó Emerson trở lại và đứng đó, chờ đợi sự đầu hàng của Reacher. Reacher chào thua, không do dự gì. Ông bắt tay và chúc mừng họ về một vụ án được phá hoàn chỉnh.

Ông đi bộ trở lại, hết một khối phố về hướng Bắc và bốn khối về hướng Đông, vòng dưới xa lộ treo, đi về phía tòa cao ốc ốp kính đen. Đã quá năm giờ và nắng đang chiếu vào lưng ông. Ông đến quảng trường, thấy đài nước vẫn đang phun và cái hồ đã đầy lên thêm ba phân nữa. Ông đi vào ngang qua tấm bảng NBC và lên thang máy. Ann Yanni không xuất hiện. Có lẽ cô ta đang chuẩn bị cho bản tin lúc sáu giờ.

Ông thấy Helen Rodin ngồi ở cái bàn cũ của cô.

Ông nói, “Nhìn vào mắt tôi này.”

Cô nhìn vào mắt ông.

“Cứ việc chọn thành ngữ nào cô thích. Vụ này ngay chóc rồi, chắc ăn như bắp. Như Willie Mays bắt dính banh bổng vậy.”

Cô không nói gì.

Ông hỏi, “Cô có thấy chút nghi ngờ nào trong mắt tôi không?”

Cô đáp, “Không, tôi không thấy.”

“Vậy thì gọi các bác sĩ tâm lý đi là vừa. Nếu đó là điều mà cô thật sự muốn làm.”

“Hắn đáng được có người đại diện, ông Reacher à.”

“Hắn đã bước chệch đường.”

“Chúng ta không thể hành hình hắn bất chấp luật pháp.”

Reacher không nói gì. Rồi ông gật đầu. “Tay bác sĩ tâm lý nên suy nghĩ về cái cột thu tiền đậu xe. Ý tôi muốn nói là, có ai lại trả tiền cho mười phút ngay cả khi họ không bắn thiên hạ? Nó làm tôi thấy quái đản quá. Nó tuân thủ luật pháp quá sức, phải không nào? Nó như thể gói lại toàn bộ sự kiện một cách rất đúng luật. Có lẽ lần này hắn thật sự phát rồ. Rối loạn vì điều hắn đang làm, cô hiểu chứ.”

Helen ghi lại. “Chắc chắn tôi sẽ đề cập đến chuyện này.”

“Cô có muốn đi ăn tối không?”

“Chúng ta ở hai phía đối nghịch nhau.”

“Chúng ta đã ăn trưa chung đó thôi.”

“Chỉ vì tôi muốn biết vài điều từ ông.”

“Chúng ta vẫn có thể cư xử văn minh.”

Cô lắc đầu. “Tôi đã hẹn ăn tối với cha tôi.”

“Ông ấy ở phía đối nghịch.”

“Ông ấy là cha của tôi.”

Reacher không nói gì.

Cô hỏi, “Mấy tay cảnh sát thế nào?”

Reacher gật đầu, “Họ cũng lịch sự lắm.”

“Chắc chắn họ không thích thú gì phải gặp ông. Họ không biết lý do thực sự ông có mặt ở đây.”

“Họ không cần phải lo lắng. Họ đã có một vụ án ngon lành.”

“Ba mươi chưa phải là tết.”

“”Đã tết từ năm giờ hôm thứ Sáu rồi. Tết to nữa là khác.”

Cô nói, “Có lẽ chúng ta có thể uống chút gì đó sau giờ ăn tối. Nếu tôi có thể chuồn kịp. Có một quán rượu thể thao [15] nằm cách đây sáu khối phố về hướng Bắc. Vào tối thứ Hai, nó gần như là chỗ duy nhất trong thành phố. Tôi sẽ tạt qua xem ông có ở đó không. Nhưng tôi không thể hứa chắc đâu nhé.”

[15]: Bar rượu có để truyền hình cho khách theo dõi các chương trình thể thao, có nơi có cả dịch vụ cá độ.

Reacher đáp, “Tôi cũng vậy. Biết đâu lúc đó tôi đang ở bệnh viện để tắt máy thở của James Barr.”

* * *

Ông xuống bằng thang máy và thấy Rosemary Barr đang chờ ông trong khách sảnh. Ông đoán là cô vừa từ bệnh viện quay lại và gọi điện lên văn phòng thì Helen Rodin cho biết ông đang đi xuống. Thế là cô đợi ở đây. Cô đang bồn chồn đi tới đi lui từ phòng thang máy đến cánh cửa dẫn đường.

Cô hỏi, “Tôi có thể nói chuyện với ông một lát không?”

Ông đáp, “Ra ngoài thì hơn.”

Ông dẫn cô đi qua cánh cửa và băng ngang quảng trường đến bức tường ở phía Nam của cái hồ. Hồ vẫn đang đầy lên, rất chậm. Dòng nước sáng lấp lánh. Ông ngồi vào chỗ lúc trước đã ngồi, những vòng hoa tưởng niệm nằm dưới chân. Rosemary Barr đứng đối diện với ông, rất gần, mắt cô nhìn thẳng vào ông, không nhìn những bông hoa, đèn nến và những bức hình.

Cô nói, “Ông phải nghĩ thoáng ra một chút.”

Ông đáp, “Vậy sao?”

“James muốn ông đến đây, do đó anh ấy không thể có tội.”

“Cô vội vàng quá.”

Cô nói, “Thế là hợp lý.”

Ông nói, “Tôi vừa xem các chứng cứ. Không ai chê trách được gì.”

“Tôi không định bàn về chuyện mười bốn năm trước.”

“Cô đâu có bàn được.”

“Nhưng lần này thì anh ấy vô tội.”

Reacher không nói gì.

Rosemary nói, “Tôi hiểu ông đang cảm thấy như thế nào. Ông nghĩ rằng anh ấy đã phụ lòng ông.”

“Hắn đã làm như vậy.”

“Nhưng giả sử anh ấy không làm thì sao? Giả sử anh ấy vẫn làm tròn lời hứa với ông và đây chỉ là một sự nhầm lẫn? Khi đó ông sẽ cảm thấy thế nào? Ông sẽ làm gì cho anh ấy? Nếu ông sẵn sàng tranh đấu để chống anh ấy, thì ông có nghĩ là mình cũng sẽ sẵn sàng tranh đấu để bảo vệ anh ấy như thế không?”

“Chuyện đó quá giả tưởng, không thực đối với tôi.”

“Đây không phải chuyện giả tưởng. Tôi chỉ đang hỏi rằng, nếu mọi chuyện chứng tỏ là ông sai, nếu anh ấy không làm vụ này, thì liệu ông có bỏ cùng công sức như thế để giúp anh ấy không?”

“Nếu mọi chuyện chứng tỏ tôi sai thì hắn đâu cần tôi giúp làm gì.”

“Liệu ông sẽ giúp chứ?”

“Giúp.” Reacher đáp vì điều này quả là một lời hứa quá dễ dàng.

“Vậy thì ông phải nghĩ thoáng ra một chút.”

“Tại sao cô dọn đi khỏi nhà của hắn?”

Cô không nói gì trong một thoáng. “Anh ấy lúc nào cũng cáu giận. Sống chung với anh ấy không vui vẻ chút nào.”

“Giận về chuyện gì?”

“Đủ mọi thứ.”

“Vậy thì có lẽ cô mới là người phải nghĩ thoáng ra.”

“Tôi đã có thể bịa ra một lý do khác. Nhưng tôi không làm vậy. Tôi nói với ông sự thật. Tôi không muốn giấu điều gì cả. Tôi cần ông tin tưởng tôi. Tôi cần thuyết phục để ông tin. Anh tôi là một người đau khổ, thậm chí có thể bất an nữa. Nhưng anh ấy không làm vụ này đâu.”

Reacher không nói gì.

Cô hỏi, “Ông sẽ nghĩ thoáng ra chứ?”

Reacher không trả lời. Chỉ nhún vai rồi bỏ đi.

* * *

Ông không đến bệnh viện. Không tắt máy thở của James Barr. Thay vì thế, ông đến bar rượu thể thao sau khi về khách sạn MetropolePalace để tắm. Sáu khối phố về hướng Bắc của tòa cao ốc kính đen đưa ông trở lại dưới xa lộ và đi vào một khu lụp xụp. Khu trưởng giả sang trọng có một ranh giới phía Nam như ông đã thấy, và giờ thì ông thấy nó cũng có một ranh giới phía Bắc nữa. Bar rượu nằm sau ranh giới một chút. Nó nằm trong một ngôi nhà vuông vức không thể xác định được ban đầu vốn là gì. Có thể là quán ăn hay phòng trưng bày xe hơi, cũng có thể là một bể bơi. Nó có mái bằng và những cửa sổ bị xây gạch bít lại và rêu mọc đầy những chỗ máng nước mưa bị chặn rỉ ra.”

Bên trong khá hơn, nhưng không có gì đặc biệt. Nó giống như mọi bar rượu thể thao khác mà ông từng đến. Nó là một căn phòng cao, trần gắn đầy những ống dẫn điều hòa không khí sơn đen. Có tới ba tá màn hình ti vi treo trên tường và trần nhà. Nó có đủ thứ vật dụng thông thường của một quán bar thể thao để khắp nơi. Áo thun có chữ ký cầu thủ được đóng khung kính, mũ chơi bóng bầu dục bày trên kệ, gậy khúc côn cầu, bóng rổ, bóng chày, những tờ chương trình thể thao ngày xưa. Nhân viên phục vụ đều là nữ, đều mặc đồng phục đội cổ vũ. Bộ phận pha chế là nam và mặc đồng phục trọng tài có kẻ sọc.

Tất cả các ti vi đều mở chương trình bóng bầu dục. Hiển nhiên mọi tối thứ Hai đều vậy, Reacher đoán thế. Một số màn hình là ti vi thường, một số là ti vi plasma, và một số là màn chiếu. Cùng một cảnh được chiếu hàng chục lần, tất cả chỉ hơi khác về màu sắc và tiêu điểm, cái lớn, cái nhỏ, cái sáng, cái tối. Bên trong rất đông khách, nhưng Reacher vẫn kiếm được một chiếc bàn riêng. Ở trong góc, ông thích vậy. Một cô phục vụ chăm chỉ đến bên ông, ông gọi một chai bia và bánh burger có pho mát.

Ông ăn bánh, uống bia và xem trận bóng. Thời gian trôi, quán càng lúc càng đông và ồn ào, nhưng không có ai đến ngồi chung bàn với ông. Reacher luôn tác động đến người khác theo cách đó. Ông ngồi một mình, trong chiếc bong bóng yên lặng, trưng một thông điệp rõ ràng: Tránh xa tôi ra.

Rồi có một người lờ cái thông điệp đó đi và đến ngồi với ông. Phần nào là lỗi do ông. Ông rời mắt khỏi màn hình và thấy một cô gái lượn lờ gần đó. Cô ta đang lắc lư một chai bia và một đĩa đầy là taco [16] trên tay. Cô quả là đáng ngắm. Tóc đỏ dợn sóng, áo vải bông đỏ mở nút phô ngực và cột lại ở rốn. Cô mặc quần bó bằng chất liệu trông giống như jeans nhưng hẳn là bằng vải thun láng. Đúng chóc phom người phong nhũ phì đồn. Và cô mang một đôi ủng da bò sát bóng loáng. Cứ mở từ điển bách khoa tới vần C và chữ Country Girl sẽ thấy ngay hình của cô đang nhìn ta trong đó. Cô trông còn quá trẻ so với tuổi được uống bia [17], nhưng cô chắc chắn đã qua tuổi dậy thì. Điều đó chắc như đinh đóng cột. Những khuy áo căng bó. Và không thấy đường hằn của quần lót dưới làn vải quần ngoài. Reacher nhìn cô hơi lâu, và cô xem đó một lời mời.

[16]: Món ăn của người Mexico, một loại bánh rán bằng bột bắp ăn với thịt bò bằm và nước xốt.

[17]: Hai mươi mốt tuổi ở tất cả các bang Mỹ.

Cô hỏi khi còn đứng cách một thước, “Em có thể ngồi cùng bàn với anh không?”

Ông đáp, “Cứ tự nhiên.”

Cô ngồi xuống. Không phải chiếc ghế đối diện mà là sát cạnh ông.

Cô nói, “Cám ơn.”

Cô tu thẳng từ chai và nhìn ông đăm đăm. Mắt xanh lá, sáng, mở lớn. Cô xoay nửa người về phía ông và khom tấm lưng thon. Áo cô mở ba nút. Có lẽ là cỡ 34D, Reacher đoán, kiểu có gọng nâng. Ông có thể xé tan công việc của chúng tôi ra từng nhìn thấy diềm của nó. Đăng ten trắng.

Cô chồm sát ông, vì tiếng ồn.

Cô hỏi, “Anh có thích không?”

Ông hỏi lại, “Thích cái gì?”

Cô đáp, “Bóng bầu dục.”

“Chút chút.”

“Anh từng chơi chứ?”

Anh từng chơi, chứ không phải Anh có chơi. Cô làm ông cảm thấy mình đã già.

Cô nói, “Chắc chắn anh đủ to con.”

Ông đáp, “Tôi từng thử chơi cho quân đội. Khi tôi học ở West Point [18].”

[18]: Một trường đại học quân sự nổi tiếng.

“Anh có tham gia đội bóng không?”

“Chỉ một lần.”

“Anh bị chấn thương à?”

“Tôi chơi hung quá.”

Cô cười nửa tin nửa ngờ, không chắc có phải ông đang đùa hay không.

Cô nói, “Taco nhé?”

“Tôi mới ăn xong.”

Cô nói, “Em tên Sandy.”

Ông nghĩ, Người tôi cũng đầy cát. Hôm thứ Sáu, trên bãi biển. [19]

[19]: Ở câu này tác giả có ý muốn chơi chữ. Sandy có nghĩa là lấm cát, phủ cát. nên Reacher nghĩ rằng hôm thứ Sáu ông ta cũng lấm cát như tên cô.

Cô hỏi, “Anh tên gì?”

Ông đáp, “Jimmy Reese.”

Ông nhận thấy một ánh ngạc nhiên lóe lên trong mắt cô ta. Ông không hiểu vì sao. Có lẽ cô từng có một cậu bồ cũng tên là Jimmy Reese. Hay có lẽ cô là một fan cuồng nhiệt của đội New York Yankees.

Cô nói, “Rất hân hạnh được biết anh, Jimmy Reese.”

Ông nói, “Tôi cũng vậy,“ rồi quay lại với trận bóng.”

Cô hỏi, “Anh là người mới ở đây, phải không?””

Ông đáp, “Ở đâu cũng mới.”

Cô nói, “Em đang nghĩ là nếu anh chỉ thích bóng bầu dục chút chút, thì có lẽ anh thích đưa em đi đâu đó khác.”

“Đâu là đâu?”

“Đâu đó yên tĩnh hơn một chút. Có thể là đâu đó vắng vẻ hơn một chút.”

Ông không nói gì.

“Em có xe.”

“Em đủ tuổi lái xe rồi à?”

“Em đủ tuổi làm nhiều chuyện lắm. Và một số chuyện em rất cừ đấy.”

Reacher không nói gì. Cô xê dịch trên ghế. Đẩy nó ra khỏi cái bàn một chút. Quay lại phía ông và nhìn xuống.

Cô hỏi, “Anh có thích cái quần này không?”

“Tôi nghĩ nó rất vừa với em.”

“Em cũng nghĩ vậy. Chỉ có điều là nó quá chật, không mặc thêm cái gì bên trong được.”

“Chúng ta đều có nỗi khổ riêng của mình.”

“Anh có nghĩ là nó quá lộ liễu không?”

“Nó không nhìn xuyên qua được. Với tôi thế là đủ rồi.”

“Thử tưởng tượng anh đang lột nó ra.”

“Không tưởng tượng được. Tôi không nghĩ mình có bao giờ xỏ nó vào hay không.”

Đôi mắt xanh nhíu lại, “Anh là dân hai thì à?”

“Cô là gái gọi à?”

“Đừng hòng. Em làm ở chỗ cửa hàng bán phụ tùng xe.”

Rồi cô không nói gì và có vẻ như nghĩ lại. Cô cân nhắc. Cô tìm được một câu trả lời tốt hơn. Đó là nhảy ra khỏi ghế, la lên và tát vào mặt ông. Cô la thật to và cái tát cũng vang to và mọi người quay lại nhìn.

Cô la lớn, “Nó gọi tôi là đĩ.“. Nó dám gọi tôi là đồ đĩ!”

Những chiếc ghế xô ra và mấy gã lập tức đứng bật dậy. Mấy thằng to con, mặc đồ jeans, giày ống lao động và áo ca-rô. Mấy thằng trai quê. Năm đứa cả thảy, giống y nhau.

Con bé mỉm cười đắc thắng.

Nó nói, “Mấy người đó là anh tao.”

Reacher không nói gì.

“Mày mới gọi tao là con đĩ trước mặt đám anh tao.”

Năm gã trai, đều đang ngó chằm chằm.

Đứa con gái dai dẳng, “Nó gọi em là đồ đĩ.”

Quy tắc một, đứng lên và sẵn sàng.

Quy tắc hai, cho chúng biết đang giỡn mặt với ai.

Reacher đứng lên, từ từ và thoải mái. Một thước chín, một trăm lẻ năm ký, đôi mắt bình thản, hai tay buông cạnh hông.

Đứa con gái lại dai dẳng, “Nó gọi em là đồ đĩ.”

Quy tắc ba: Xác định tên thủ lĩnh.

Năm thằng cả thảy. Bất cứ tốp năm thằng nào cũng có một thằng thủ lĩnh, hai thằng đồ đệ nhiệt tình, và hai thằng đồ đệ nhiệt tình, thế là xong. Hai thằng rụt rè kia tất co cẳng chạy. Thế nên không bao giờ có chuyện năm chọi một. Tình thế không bao giờ tệ hơn là ba chọi một.

Quy tắc bốn: Thằng thủ lĩnh là đứa di chuyển đầu tiên.

Một gã vạm vỡ trên dưới hai mươi có một mái tóc vàng và khuôn mặt tròn đỏ di chuyển trước. Gã bước lên một bước và những thằng kia đứng gọn sau gã thành một mũi tên gọn gàng. Reacher cũng tự bước lên một bước để gặp chúng. Bàn trong góc có một bất lợi là không cho phép đi lối nào khác trừ tiến lên phía trước.

Nhưng điều đó cũng tốt thôi.

Bởi vì, quy tắc năm: Đừng kiếm cách lùi.

Nhưng quy tắc sáu: Đừng phá đồ đạc.

Làm đổ vỡ đồ đạc trong quán là chủ quán sẽ nghĩ về hợp đồng bảo hiểm của hắn, mà những công ty bảo hiểm đòi có tường trình của cảnh sát, và khuynh hướng đầu tiên của cảnh sát là ném cả lũ vào nhà giam đã rồi tính sau. Và điều đó thường dẫn tới: Lỗi là do kẻ lạ.

Con nhỏ than oán, “Nó gọi em là đồ đĩ.” Như thể tim nó đang tan nát. Nó đứng tránh qua một bên, ngó Reacher, ngó năm thằng kia, rồi lại ngó Reacher. Đầu nó quay qua quay lại như đang đứng xem quần vợt.

Gã to con nói, “Ra ngoài tính.”

Sự bố trí Reacher nói, “Trả tiền nước của mày trước đã.”

“Tao sẽ trả sau.”

“Mày sẽ không thể trả được đâu.”

“Mày nghĩ vậy à?”

“Đó là sự khác biệt giữa chúng ta.”

“Cái gì vậy?”

“Tao biết nghĩ.”

“Mày múa mép giỏi lắm, anh bạn.”

“Mày còn nhiều chuyện khác đáng lo hơn.”

“Mày gọi em gái tao là đĩ.”

“Mày thích ngủ với gái đồng trinh hơn à?”

“Đi ra ngoài kia, không tao nện chết mẹ mày ở đây bây giờ.”

Quy tắc bảy: Hành động, chứ đừng phản ứng.

Reacher nói, “OK. Thì đi ra ngoài.”

Gã to con mỉm cười.

Reacher nói, “Mày đi trước đi.”

Gã to con nói, “Ở đây nhé, Sandy.”

Con nhỏ nói, “Em không ngán nhìn máu chảy đâu.”

Reacher nói, “Tao tin mày thích nữa là khác. Mỗi tháng một tuần, nó làm cho mày nhẹ cả người.”

Gã to con nói, “Ra ngoài, đi ngay.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.