Phương Kỳ do dự một chút, sau đó giống như đã đưa ra một quyết định trọng đại gì đó, đột nhiên bịch bịch bịch chạy qua ôm chặt Tưởng Phi.
Tưởng Phi hôn nhẹ lên trán cậu, nói: “Bảo bối, trên người anh đều là mồ hôi, thả ra nào”.
“Không”. Phương Kỳ giống như gấu koala treo trên người Tưởng Phi, hai chân quấn chặt đùi Tưởng Phi, quyết định trước khi chít chít chết cũng không buông tay.
Hơn nữa cậu còn đang mặc bộ ngủ hình gấu koala, vô cùng hợp thời!
Lại đang làm nũng, đúng là một bé cưng chưa trưởng thành, Tưởng Phi nghĩ, không khỏi yêu thương ba giây.
Hoàn toàn đi ngược lại với chủ ý của bé hamster…
Thế là Tưởng tiên sinh sức dài vai rộng để mặc Phương Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế gấu koala ôm cây, dễ dàng đưa cậu về phòng ngủ, đè xuống giường.
Cuối cùng cũng tới rồi sao…Phương Kỳ ngoan ngoãn buông Tưởng tiên sinh ra, nằm ngay ngắn, sau đó vừa thèm muốn vừa ngại ngùng nhắm mắt lại.
“Ngủ ngon”. Tưởng Phi chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cậu, đắp chăn cho Phương Kỳ, sau đó đi tắm.
Phương Kỳ trợn mắt há miệng nhìn bóng lưng Tưởng Phi.
Vừa nãy em nhắm mắt không có nghĩa là muốn ngủ mà…
Bé hamster tức giận rồi.
Thực sự là vô cùng tức giận!
Ông xã anh tuấn rõ ràng đang ở trước mặt vậy mà lại mãi không ăn tới miệng, vừa rồi ôm một lúc lại kích thích hormone trong cơ thể tăng vọt, thế là Phương Kỳ tủi thân vò gối đầu để trút giận, sau đó giống như hai ngày trước ở trong phòng tắm, cố gắng dùng ngón tay giải trừ dục vọng trong cơ thể. Nếu là đàn ông loài người, khi chưa bị khai phá phần lớn sẽ không thích cảm giác bị xâm nhập, nhưng mị ma có tính hướng tương ứng thì khác, ngược dòng thành sông gì gì đó quả thực quá là rạo rực. Phương Kỳ cắn môi dựa vào đầu giường nửa nằm, hai chân tinh tế trắng nõn hơi tách ra, rặng mây hồng trên gò má tựa như chu sa rơi xuống nước trong, đậm đậm nhạt nhạt tản mát, khiến phần cổ trắng nõn và xương quai xanh nhiễm màu hồng nhạt.
Lúc này, cửa phòng ngủ bật mở không báo trước!
“A…”. Phương Kỳ vội vàng kéo chăn đắp lên nửa thân dưới.
Nhưng mà Tưởng tiên sinh đột nhiên đẩy cửa vào đã thu hết một màn tình sắc ướt át vừa rồi vào trong mắt.
Đầu Tưởng Phi nổ một tiếng đoàng đoàng.
“Em em em…”. Phương Kỳ xấu hổ đến mức hận không thể lập tức bốc hơi khỏi nhân gian, sau mấy giây mắt to trừng mắt nhỏ với Tưởng Phi, bé hamster vừa thẹn vừa gấp lập tức rúc vào trong chăn, sau đó lăn bên trái lại lăn bên phải, tự cuộn mình thành cục tròn vo, một cọng tóc cũng không lộ ra ngoài.
Tưởng Phi đi tới bên giường ngồi xuống, liếm liếm môi, yết hầu như có lửa đốt, giọng nói khàn đặc: “Bảo bối, em đang làm gì thế?”.
Phương Kỳ và chăn hợp thành một cục xê dịch sang bên cạnh.
“Ra đây, ngoan”. Tưởng Phi vỗ vỗ cục tròn.
Viên tròn lại dịch sang bên cạnh một chút.
Tưởng Phi kiên nhẫn nói với cục tròn: “Bảo bối ra đây nào, ông xã muốn ôm em…Không ra là anh hất chăn lên đấy”.
Cục nhỏ lập tức điên cuồng ngọ ngoạy dịch về hướng ngược lại.
Bị phát hiện đang DIY thật quá mất mặt…Phương Kỳ xấu hổ muốn khóc.
“Đừng dịch sang bên kia nữa, sẽ rơi xuống đất đó”. Tưởng Phi ôm cục tròn sắp lăn xuống giường, thò tay vào qua kẽ hở, không biết sờ được chỗ nào, bên trong truyền đến một tiếng rên ngọt ngào.
“…”. Tưởng tiên sinh nhất thời cảm thấy dường như mình đang phi lễ một cái chăn thành tinh.
“Đừng, đừng sờ chỗ đó…”. Phương Kỳ đè cái tay đang làm loạn của Tưởng Phi.
Rõ ràng lúc trước muốn không chịu nổi, đến lúc đao thật súng thật lại không tự chủ được bắt đầu xấu hổ.
Tưởng Phi thừa cơ kéo chăn ra, ôm chặt Phương Kỳ vào lòng không cho cậu chạy, ánh mắt rừng rực như muốn ăn tươi nuốt sống Phương Kỳ, đôi môi mỏng có vẻ nghiêm nghị nhếch lên nở nụ cười tà, nói: “Chỗ nào không thể sờ?”.
Cả người Phương Kỳ sắp bốc khói đến nơi, trong đầu dính đầy keo hồ, chưa nghe ra lời gì đã váng vất ừ bừa một tiếng.
Thế là Tưởng tiên sinh liền cúi đầu liếm mút.
Bởi vì không được sờ!
“Ngọt quá”. Tưởng Phi hít thở nặng nề, cắn tai Phương Kỳ xác nhận: “Trước và sau trăng tròn là thời kì phát tình của mị ma?”.
“Ai, ai nói cho anh biết…”. Phương Kỳ dán gương mặt nóng hầm hập vào ngực Tưởng Phi.
Tưởng Phi quơ quơ điện thoại: “Bác sĩ Mạnh vừa gửi cho anh bản luận văn nghiên cứu về hormone trong cơ thể mị ma”.
Phương Kỳ sợ ngây người: “Cái gì!”.
Bác sĩ Mạnh thật xấu xa!
“Ban đầu anh không hiểu muộn thế này anh ta gửi cho anh luận văn làm gì”. Tưởng Phi cởi từng cúc áo của Phương Kỳ, cởi áo ngủ gấu koala xuống, “May mà anh mở ra xem…”.
Phương Kỳ lập tức cướp lại áo ngủ che mặt mình.
Tưởng Phi kéo áo ngủ ra, nhẹ nhàng hôn xuống, thân thể trắng nõn tinh tế bên dưới giống như viên kẹo mê người tỏa ra mùi vị ngọt ngào, vì vừa mới tự mình khai phá nên không cần làm công tác chuẩn bị.
“Hãy giao em cho anh…Anh sẽ quý trọng em suốt cuộc đời”. Tưởng Phi giam Phương Kỳ trong lòng mình, cảm thấy làn da bé cưng nóng đến mức sắp làm bỏng chính mình.
“Vâng…”. Phương Kỳ run rẩy nhắm mắt lại.
Tốt quá, lần này Tưởng tiên sinh không chúc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau.
Bé hamster vùi trong lòng Tưởng Phi ngủ đến chảy nước miếng đột ngột mở mắt.
“Chào buổi sáng, bảo bối”. Tưởng Phi sớm đã tỉnh ngủ, một tay chống đầu, nằm nghiêng đảm nhiệm chức gối ôm của Phương Kỳ.
“Mấy giờ rồi mấy giờ rồi?”. Phương Kỳ chui ra khỏi chăn sờ khắp giường tìm điện thoại, trên thân thể trắng nõn tràn ngập dấu hôn lấm tấm.
“Chín giờ”. Tưởng Phi trả lời, “Vẫn sớm”.
“Sớm cái gì a a a em muộn rồi!”. Phương Kỳ vội vàng để mông trần nhảy xuống đất tìm quần áo mặc, vì hôm qua trền miên đến mãi muộn, gần như phía chân trời đã hửng sáng Phương Kỳ tham lam mới ngủ, vì vậy quả nhiên dậy muộn rồi, Phuông Kỳ cong mông lục tìm quần áo trong tủ, vừa tìm vừa oán trách nói: “Đồng hồ báo thức sao không kêu nhỉ…”.
“Có kêu”. Tưởng Phi nói như chuyện đương nhiên, “Bị anh tắt đi”.
Phương Kỳ:…
Ánh mắt Tưởng Phi như sói đói nhìn Phương Kỳ chăm chú: “Bảo bối, em không đau sao?”.
“Không đau”. Phương Kỳ mặc một chiếc quần lót mới, uốn éo eo, duỗi chân, còn nhảy lên một cái, xác nhận nói: “Thì ra mị ma đúng là không biết đau thật, trước đây em cũng nghe nói vậy”.
Quả thực chính là dụ dỗ người ta mà không tự biết…
“Trời ơi không nói chuyện với anh nữa, em phải đi đây!”. Phương Kỳ nhanh chóng mặc quần, cầm theo một chiếc áo chạy vào phòng tắm.
Tưởng Phi đuổi theo, như đuổi theo mèo con ôm Phương Kỳ lên, sải bước đi về phòng ngủ, nói: “Hôm nay em không cần đi làm, buổi sáng bác sĩ Mạnh gọi điện tới, anh giúp em nhận rồi”.
“Anh nói gì với bác sĩ Mạnh?”. Phương Kỳ không nhịn được che mặt, bởi vì quần áo vừa mới mặc vào lại bị lột ra rồi!
Tưởng Phi bình tĩnh sửa lại: “Anh còn chưa kịp nói gì, bác sĩ Mạnh đã bảo anh hôm nay cho em nghỉ cả ngày, còn dặn anh dạo này không được cho em ăn cay”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]