Đảo mắt lại tới vụ xuân năm sau, lúc này trong thôn đã trở nên náo nhiệt.
Cha mẹ Ngốc Tử vẫn không thấy tin tức, Đại Tráng trước có tìm mấy người trong thôn Liễu Thụ trước kia hỏi thăm một chút, chỉ biết là nhà cũ của Ngô gia sau khi bị cướp, Ngô lão đại cùng Ngô lão tam hai huynh đệ đều rời khỏi thôn, nói là đi tìm thân thích ở Tân Hồ thành nương tựa. Còn một nhà Ngô lão nhị tuy không đi cùng bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi thôn...
“A Đại, ngươi đang làm cái gì?” Đại Tráng một hồi liền thấy Ngốc Tử ngồi xổm xuống bên cạnh hai con chó hoang, ánh mắt quỷ dị nhìn phía dưới hai con chó, cau mày cao giọng hỏi.
Trong thôn không biết từ chỗ nào có mấy con chó hoang chạy tới, mùa xuân là thời gian động dục, trước đó vài ngày liền thường xuyên thấy hai con chó cùng nhau một chỗ... Tuy rằng nhìn qua cũng chỉ là mấy con chó hoang bình thường, thế nhưng ai biết được trên người mấy con chó này có mang theo bệnh dại không. Nơi này bị chó cắn một cái cũng không có vắc xin phòng dại đâu...
“A, không, không có gì!” Ngốc Tử né tránh nhìn qua chỗ khác, nhanh chóng đáp.
Đại Tráng hồ nghi nhìn Ngốc Tử một cái: “Ngươi nếu thích chó, chờ mấy con chó sinh chó con thì bắt hai con về nuôi, vừa lúc giữ nhà luôn! Giờ thì đừng tới gần mấy con chó kia, không an toàn, biết không?”
“Ừ!” Ngốc Tử lại gật đầu, đáp, đi theo Đại Tráng vào sân.
Năm trước sau khi chiến tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phan-cay-cay-mot-phan-thu-hoach/1216343/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.