Cùng bốn tửu lâu bàn bạc xong rồi, còn dư lại cũng đủ khoảng hơn 10 cân sen, Đại Tráng dành thời gian ra chợ bán giỏ, chưa tới giữa trưa mọi việc đều xong.
“Đại Tráng, ngươi gầy quá, lại còn đen nữa!” Triệu Tử Dương nhàn nhã ngồi một bên, nhìn Đại Tráng thu dọn đồ đạc nhẹ dọng nói.
“Không còn cách nào, phơi trong nắng hè, lại bận thu hoạch vụ mùa, trồng trọt đều là như vậy, năm nay coi như là tốt, năm trước mới gọi là vất vả...” Đại Tráng vừa nhanh chóng làm công việc trên tay vừa cười đáp lại.
“Đại Tráng, nếu không các người chuyển đến trên trấn đi, mở một cửa tiệm nhỏ so với ở thôn nhỏ kia đều thoải mái hơn...” Triệu Tử Dương hào hứng đề nghị.
Đại Tráng nhìn Triệu Tử Dương, cầm đồ đạc đã thu dọn đặt trong giỏ.
Ngốc Tử đi lên, cầm lấy giỏ đeo, đứng bên người Đại Tráng, có chút khẩn trương nhìn Đại Tráng...
“Ha ha, ta không thể quản được!” Đại Tráng phủi bụi cười lớn nói.
Ngốc Tử khóe miệng khẽ thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt cũng sáng lên.
“Đều không phải còn có ta sao!” Triệu Tử Dương đuổi theo Đại Tráng nói.
Đại Tráng quay đầu nhìn Triệu Tử Dương, khẽ cười nói, “Cảm tạ, thế nhưng ta thích sinh hoạt nơi núi nhỏ, loại chuyện buôn bán này cứ quên đi...”
“Thế nhưng...” Triệu Tử Dương còn chưa từ bỏ ý định kêu lên.
“Được rồi, được rồi, biết người tốt bụng, sau này nếu như ta muốn lên trấn kiếm nhiều tiền, nhất định tìm ngươi hỗ trợ!” Đại Tráng thoải hiệp nói.
“Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phan-cay-cay-mot-phan-thu-hoach/1216330/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.