Lần đầu đi chào các nhà trong thôn cùng đại bá phụ, căn cứ theo phong tục, tiếp theo hẳn là đi chúc tết nhà cậu. Đại Tráng vẫn như cũ để Nhị Tráng mang theo Đại Nựu Nhi và Nhị Nựu Nhi đi, người lần này muốn đến chúc tết là gia đình nhà họ Triệu ở nhà thôn bên. Đại Tráng còn không yên tâm cố ý nhờ người dân trong thôn đi cùng trên đường coi chừng dùm bọn nhỏ, về phần mình thì vẫn như bình thường, ở nhà nhóm bếp nấu cơm chăm sóc em, thời gian rảnh thì ngồi đan giỏ, chỉ có một chút không giống là có thêm một cái đuôi nhỏ. Ngốc Tử nhà họ Ngô kia từ sáng sớm đã liền canh giữ trước cổng, Đại Tráng sáng sớm mở cổng liền thấy cũng bị hoảng sợ. Đại Tráng làm cái gì, Ngốc Tử kia liền đi theo.
Đại Tráng có chút bất đắc dĩ nhìn Ngốc Tử, ôm Tam Trang đang khóc nhẹ nhàng đung đưa, miệng thì nhẹ giọng dỗ. Lúc sáng, Đại Tráng ở bếp nói với Ngốc Tử một chút, không chú ý động tĩnh trong phòng, thế là làm cho Tam Tráng tỉnh, ở trên giường trở mình một vòng, không biết như thế nào lại rớt xuống đất, may mắn là Đại Tráng sợ hai đứa trẻ song sinh thân thể yếu đuối, buổi tối không chịu nổi lạnh, đều cho bọn nhỏ mặc áo bông lúc ngủ. Tam Tráng lúc rơi xuống đầu cũng không đụng đất, cũng không bị thương gì, thế nhưng cũng nhất định sợ hãi.
Ngốc Tử ngơ ngác nhìn Đại Tráng, miệng vô ý thức lặp lại lời thì thầm của Đại Tráng.
Tứ Tráng vốn đang ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phan-cay-cay-mot-phan-thu-hoach/1216302/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.