Đến chỗ bán thịt heo, sạp nơi đó chỉ còn lại vài miếng thịt nhỏ, Đại Tráng thầm nghĩ không ổn, ra là nơi này muốn mua thịt heo tốt thì phải ra sớm.
Đại Tráng nhìn mấy miếng thịt heo trên tấm gỗ, có hai ba miếng là thịt nạc cùng thịt ba chỉ, còn mấy miếng thịt có mỡ, hay mỡ không đều đã hết.
Người chủ vốn là phụ nữ rất lợi hại, thấy đã gần hết hàng liền về nhà, hiện tại chỉ còn ông chủ là người thành thật, vì đây cũng không phải thịt ngon, ở đây phổ biến thịt càng nhiều mỡ thì càng tốt, lại là lần bán cuối hàng còn thừa, cũng không cân đo gì, đều bao lại đưa Đại Tráng, cũng chỉ lấy hai mươi đồng, Đại Tráng vô cùng mừng rỡ, ít nhất phải hơn ba cân thịt, vội vàng thanh toán tiền, nhìn thấy phía dưới để ngổn ngang xương heo cùng gan heo, Đại Tráng muốn hầm xương, thêm ba đồng cho ông chủ kia mua về.
Ông chủ thấy Đại Tráng muốn mấy thứ đó, xoay người ở phía sau lấy ra một bộ xương heo, tất cả đều đưa cho Đại Tráng, khiến cho Đại Tráng mừng đến cười toét cả miệng, nếu mà rửa không tốt, mùi rất khó chịu, thế nhưng hiện tại trong đầu Đại Tráng chỉ có mỹ vị...
Lúc trở về, lại vòng qua chợ, mang chút đồ ăn trở về cho bọn trẻ ở nhà.
Nhìn thấy có người bán đậu tương, người nọ mặt chau mày ủ, có lẽ là do buôn bán không tốt lắm. Đại Tráng trong đầu bỗng lóe sáng, mùa đông không có rau củ gì, mua chút đậu tương về làm sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-phan-cay-cay-mot-phan-thu-hoach/1216295/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.