Mọi thứ sau đó đối với Tạ Vọng mà nói như là một cơn ác mộng vĩnh viễn không bai giờ tỉnh lại được.
Mà cậu lại miễn cưỡng mạnh mẽ sống trong giấc mộng vặn vẹo.
Cậu ngồi không một đêm trong phòng phẫu thuật mà cậu cố ý chế tạo riêng cho Lục Thanh Du.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi cậu xuất hiện dường như đã không còn sự bi thương nữa, cứ như vậy mà duy trì vẻ mặt cường thế, lạnh lùng lo liệu xong tang lễ cho Lục Thanh Du.
Thái độ lạnh như băng của cậu thậm chí còn tệ hơn cả lúc trước, càng khiến cho cậu không giống với một người đang sống.
Buổi tang lễ này, người đến tham dự cũng không nhiều, thẳng thắn mà nói, là Tạ Vọng không cho phép có quá nhiều người đến quấy rầy giấc ngủ của người trong lòng.
Lục Thanh Du được chôn cất tại một trong những nghĩa trang tốt nhất của thành phố.
Những cây thông thấp xanh biếc bao quanh mỗi một một khu mộ, những khóm hoa nhỏ không biết tên nở rộ, khi gió thổi qua, mơ hồ có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Tạ Vọng quỳ một gối trước mộ Lục Thanh Du, đặt xuống một bó hoa hồng trắng còn mang theo vài giọt sương, cánh hoa mềm mại run rẩy, rồi lặng im.
Tạ Vọng một tay vuốt ve bia mộ, ảnh chụp trên mộ đã cố định Lục Thanh Du trong thế giới thiên địa nho nhỏ này, đồng thời cũng niêm phong cả nụ cười xinh đẹp của anh.
Cuối xuân, thời tiết ấm áp, người yêu của cậu cuối cùng cũng không bị đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-trai-tim/767176/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.