Tạ Sở Ngọc khá hối hận vì những lời nói lúc nãy, bởi vì tâm trạng Tô Ngải Chân sau đó vẫn không khá lên được. Hắn đã đánh giá cao sức chịu đựng của Omega và cũng đánh giá thấp khả năng sát thương của chính mình.
Sau hôn lễ, Tô Ngải Chân bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Cậu ngủ một lúc trong phòng mà Khương Lý chuẩn bị. Gần bốn giờ chiều, Tạ Sở Ngọc định gọi Tô Ngải Chân dậy. Bầu trời dần tối, trong phòng ngủ cũng tối om, hắn dựa vào chút ánh sáng le lói tìm kiếm Omega trên giường.
“Ưm…”
Tô Ngải Chân ngủ rất ngoan, tiếng động sột soạt của chăn vang lên, Tạ Sở Ngọc ngửi thấy mùi hương pheromone ngọt ngào thoang thoảng trên người cậu.
“Dậy thôi.”
Tô Ngải Chân mơ màng đáp lời, nhưng người vẫn không nhúc nhích, giống như đang mè nheo không muốn dậy. Tạ Sở Ngọc cúi người xuống, bế cậu từ trên giường lên. Cơ thể Omega mềm nhũn, ngã vào lòng hắn, đầu tựa vào cằm Tạ Sở Ngọc.
“Em dậy ngay đây.” Tô Ngải Chân lẩm bẩm, giọng nói nhỏ xíu.
Tạ Sở Ngọc giữ nguyên tư thế này trong bóng tối rất lâu. Hắn chỉ cần hơi cúi đầu, đôi môi sẽ chạm vào vầng trán được mái tóc mềm mại của Omega che phủ.
“Còn muốn ngủ?” Giọng nói có chút khàn khàn.
Tô Ngải Chân mơ màng lắc đầu, nói không ngủ nữa.
Hai người chuẩn bị rời đi. Chung Yến Đình không giữ, Tạ Sở Ngọc cũng không muốn ở đây lâu hơn. Lúc ra về, Tô Ngải Chân nhìn thấy chú chó gỗ được đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-su-that/3618281/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.